Lúc này, Văn Mạt Tâm mới hiểu ra.

Chỉ là đối với những họ hàng xa lắc xa lơ này, ông ta trước giờ chưa bao giờ để ý.

“Lạc Thiên làm sao?”, Văn Mạt Tâm lại hỏi.

Tuy ông ta đã mất kiên nhẫn, nhưng trong dịp như thế này thì vẫn phải tỏ vẻ độ lượng.

Chỉ thấy Lâm Chính chắp tay ra sau, bình thản nhìn Văn Mạt Tâm, nói: “Lạc Thiên là bạn của tôi, vừa nãy tôi nhìn thấy cô ấy bị thương rất nặng. Khải Tố đâu? Hẳn là tôi đã nói với bà ta là sẽ đến Sùng Tông Giáo đón cô ấy đi. Sao nào? Các ông chưa nhận được tin này sao?”.

Câu này đã vô cùng không khách sáo.

Không ít người há hốc miệng.

Cậu ta đang làm gì vậy?

Chất vấn Văn Mạt Tâm?

Rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì vậy? Trong đầu cậu ta chứa cái gì vậy?

Bọn họ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, đồng loạt quay sang nhìn Lâm Chính.

Văn Mạt Tâm đanh mặt lại, sau đó ngoảnh lại nói với Văn Hải: “Có chuyện này sao?”.

“Con chưa nghe bao giờ”, Văn Hải lắc đầu.

Thực ra Văn Hải có biết, nhưng anh ta không để trong lòng.

“Vậy à? Chàng trai, có phải cậu nhầm rồi không?”, Văn Mạt Tâm nhìn Lâm Chính, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm túc: “Nếu cậu đến để uống rượu, thì vào chỗ đi, hôm nay là ngày vui của con trai tôi, tôi không muốn khiến mọi người mất hứng. Nếu không phải đến để uống rượu chúc mừng, thì cửa ở kia, nếu cậu tự rời đi thì tôi sẽ không tính toán gì với cậu cả”.

Văn Mạt Tâm làm vậy là rất nể mặt rồi, nhưng đám khách khứa ở hai bên đều không nhịn được mà lên tiếng.

“Thằng khốn, mau cút đi, đây là nơi mà mày huênh hoang được sao?”.

“Giáo chủ đã khoan hồng đại lượng rồi, còn không mau quỳ xuống cảm ơn đi? Nếu là ngày thường thì sợ là mày đã tan xương nát thịt rồi!”.

“Còn không mau quỳ xuống?”.

“Quỳ xuống cảm ơn đi! Thằng chó chết!”.

“Giáo chủ tha thứ cho mày, nhưng bọn tao thì không! Mày có thể ra khỏi cánh cửa này, nhưng phải bò ra”.

Đám khách khứa la ó ồn ào, thậm chí có người còn đứng ra cản đường Lâm Chính, bắt anh phải nằm sấp xuống.

Hiện trường trở nên ồn ào.

Đám khách khứa này đều muốn thể hiện bản thân, lấy lòng Văn Mạt Tâm.

Bọn họ không phải là đồ ngốc, đều hiểu tại sao Văn Mạt Tâm lại nhẫn nhịn như vậy. Nói cho cùng là ông ta không muốn chấp hạng vô danh, nếu không chỉ khiến mình mất thân phận.

Nhưng bọn họ thì khác.

Vì vậy, khi đám khách khứa chỉ trích, thậm chí là chửi rủa Lâm Chính, ông ta vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Chính bị muôn người phỉ nhổ.

“Bố, bố đến uống rượu với mấy người như tiền bối Kiếm Vương đi, để con xử lý người này cho”, Văn Hải bước tới, nhỏ giọng nói.

“Xử lý âm thầm, đừng làm to chuyện”, Văn Mạt Tâm nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play