Lông mày người này dày và đậm, khí thế hừng hực, mặt vuông chữ điền trông vô cùng uy nghiêm. Nhất là đôi mắt của ông ta dường như khiến người khác không dám nhìn thẳng. Đương nhiên, ngoài điều đó ra thì quan trọng hơn đó là sự có mặt của ông ta không hề thua kém Kiếm Vương hay là Minh Vũ.

Ông ta vừa xuất hiện là tất cả quan khách đã lập tức đứng lên.

“Chào giáo chủ!”

“Chúc mừng giáo chủ!”

“Chúc mừng!”

Tiếng hô vang rần rần cả không gian. Văn Mạt Tâm không thể hiện biểu cảm gì, chỉ chắp tay: “Cảm ơn, cảm ơn, mời ngồi. Mọi người tự nhiên nhé”.

“Cảm ơn giáo chủ”, tiếng hô lại vang lên.

Văn Mạt Tâm có mặt có nghĩa là buổi tiệc chính thức bắt đầu. Tiếng trống rền vang, tiếng pháo nổ đì đoàng. Niềm vui mừng bao trùm cả không gian.

Bên ngoài sơn môn, hai bóng hình chậm rãi bước vào. Đó là một bà cụ và một cô gái.

Bà cụ tuổi đã cao. Cô gái phải dìu mới đi được. Thế nhưng sắc mặt cô gái cũng trắng bệch, thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi.

“Như Thi, cháu không sao chứ?”, bà cụ vội vàng hỏi.

“Cháu không sao ạ”, Liễu Như Thi lắc đầu, cố gắng mỉm cười.

“Như Thi, cứ tiếp tục như này không phải là cách. Chúng ta đợi chúc mừng xong thì bà sẽ dẫn cháu đi gặp thần y Lâm”, bà cụ vỗ nhẹ bàn tay cô gái.

Liễu Như Thi nghe thấy vậy thì đôi mắt ánh lên vẻ ấm áp, cô gái khẽ gật đầu: “Dạ”

“Đi thôi”.

Bà cụ vừa nói vừa tiếp tục đi về phía sơn môn. Nhưng đúng lúc này.

Vụt.

Một chiếc xe đột nhiên lao vào, hơn nữa còn phan gấp ngay đầu sơn môn. Đám đệ tử đứng trước sơn môn sợ hết hồn, hai bà cháu cũng vội vàng nhìn. Đám đệ tự vây lấy chiếc xe.

“Chuyện gì vậy?”

“Hình như xe không được lên núi”.

“Ai cho các người đi lên đây? Xuống xe”.

“Các người là ai? To gan, đến cả quy tắc của Sùng Tông Giáo mà cũng dám phá à?’

“Tất cả xuống xe. Nhanh!”

Tiếng quát vang lên. Đám đệ tử lập tức kéo cửa xe. Nhưng đúng lúc này, cửa xe cũng được mở ra, một người đàn ông mặc đồ thể thao bước xuống.

Liễu Như Thi nhìn thấy thì run bắn.

“Thần…thần y Lâm?”, cô ấy lầm bầm.

“Cái gì?”

Bà cụ giật mình, vội vàng nhìn theo. Họ thấy thần y Lâm bước về phía cửa với vẻ mặt tối sầm….

Trong một căn phòng, Tam trưởng lão của Sùng Tông Giáo mặt không cảm xúc nhìn đại sư Phong Liệt ở trước mặt.

Nhưng đại sư Phong Liệt chỉ cười trừ, có vẻ rất căng thẳng.

“Phong Liệt, Lạc Thiên ở dưới núi thật sao?”, Tam trưởng lão lạnh lùng hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play