“Không đi à, vậy thì đừng trách anh nhé. Hai người kéo cô ấy tới nơi uống rượu”, Văn Hải không thèm nói nhiều, chỉ phất tay.

Hai cô gái xuất hiện, chộp lấy tay Lạc Thiên và kéo đi.

“Các người làm gì vậy, thả tôi ra, thả tôi ra”.

Lạc Thiên hét lên. Nhưng không có ai bận tâm…Cô không làm gì được, cứ thế bị lôi đi về một cái đình nhỏ nằm ở dốc phía núi Bắc.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc sơ mi vô cùng tuấn tú đang ngồi trong đình. Người này nho nhã uống rượu.

Nghe thấy động tĩnh, người này quay qua nhìn. Thấy Lạc Thiên nhưng người thanh niên cũng không thể hiện biểu cảm gì nhiều.

“Thả tôi ra! Đồ khốn! Đồ súc sinh! Tôi phải nói với bác!”

Lạc Thiên giãy giụa, đau đớn hét lên, vành mắt đỏ ửng.

Nhưng cô ấy không phải Lâm Chính, không mạnh như Lâm Chính, chỉ có thể bị người ta khóa chặt hai tay ra sau lưng, bị kéo đến đây như áp giải phạm nhất.

Ứng Phá Lãng ở trong đình giơ tay lên.

“Thả cô ta ra!”

Vừa dứt lời, hai người phụ nữ đang túm lấy Lạc Thiên thả tay cô ấy ra.

Lạc Thiên vội vàng xoa cổ tay mình.

Nơi đó đỏ ửng lên rồi.

Nhưng cô ấy không khóc ra tiếng, chỉ trừng mắt nhìn người đàn ông độc ác đang ngồi trong đình.

“Anh Văn, anh làm vậy có hơi thô lỗ không? Cô ta dù sao cũng là em họ của anh, nên dịu dàng một chút”, Ứng Phá Lãng lạnh lùng nói.

“Gia môn bất hạnh”, Văn Hải cười nói.

Ứng Phá Lãng không nói nhiều, chỉ quan sát Lạc Thiên, lạnh lùng nói: “Lúc trước tôi từng gặp cô, nhưng chắc cô không nhớ tôi, nhưng tôi thì vẫn nhớ, cô Lạc, tôi nhìn trúng cô rồi, mời cô ngồi uống với tôi ly rượu”.

“Tôi nói rồi, tôi không biết uống rượu, anh muốn uống thì tìm người khác ấy!”, Lạc Thiên tức giận nói.

Ứng Phá Lãng nghe xong, liên tục lắc đầu: “Cô Lạc, cô nóng tính như vậy không tốt lắm đâu”.

“Anh muốn thế nào?”, Lạc Thiên tức giận hỏi.

“Tôi hỏi cô thêm lần nữa, cũng là lần cuối cùng, lập tức qua đây, uống rượu với tôi”, Ứng Phá Lãng nói.

Vừa dứt lời, mọi người đều nhìn Lạc Thiên.

Ứng Phá Lãng nghiêm túc rồi.

Hắn không đùa đâu.

Nếu như Lạc Thiên vẫn từ chối, sẽ khiến Ứng Phá Lãng tức giận.

Ứng Phá Lãng nổi giận thì sẽ như thế nào, chẳng mấy ai từng thấy, nhưng họ từng nghe nói, hắn mà nổi giận thì vô cùng đáng sợ.

Nhưng.

Tất cả mọi người đều đánh giá thấp quyết định của Lạc Thiên rồi.

Cô ấy vẫn dùng thái độ kiên định.

“Không uống!”, cô ấy lạnh lùng nói.

Hai chữ này vừa được nói ra, bầu không khí như ngưng đọng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play