“Vậy thì làm phiền các cô rồi”, Lạc Bắc Minh hơi cúi người.
“Ông khách sáo quá”.
Khải Tố gật đầu, rồi nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, tôi dùng danh nghĩa của Sùng Tông Giáo chặt đứt hai tay của cậu, cậu không có ý kiến gì đấy chứ?”.
“Sùng Tông Giáo?”.
Lâm Chính cười khẩy, tỏ vẻ khinh bỉ: “Tôi không có ý kiến gì cả, nhưng phải xem các bà có bản lĩnh này hay không đã”.
“Cậu nói cái gì?”.
“Ngông cuồng!”.
“Thằng chó chết, mày nói lại lần nữa xem nào!”.
Đám người xung quanh nổi cơn thịnh nộ.
Tất cả bọn họ đều xông tới, dáng vẻ như muốn băm vằm Lâm Chính.
Sảnh chính nồng nặc mùi thuốc súng.
Không khí cũng trở nên căng thẳng.
Nhưng đúng lúc này, Lạc Thiên bỗng xông tới, chộp lấy tách trà trên bàn trà bên cạnh Khải Tố, ném xuống đất.
Choang!
Tách trà vỡ làm mấy mảnh.
Cô ấy nhặt ngay một mảnh vỡ lên, kề vào chiếc cổ trắng nõn của mình.
Tất cả mọi người đều nín thở.
Dường như không ai kịp trở tay, cũng không ai ngờ Lạc Thiên lại làm ra chuyện như vậy.
“Đồ ngốc này, cháu làm gì vậy?”, Lạc Bắc Minh cuống lên.
“Lạc Thiên, cháu muốn làm phản sao?”, Khải Tố nhíu mày.
Chỉ thấy Lạc Thiên kề sát mảnh sứ kia vào cổ, chỗ đó đã rỉ ra máu tươi. Vẻ mặt cô ấy vô cùng kiên quyết, hoàn toàn không có ý nhượng bộ.
Lâm Chính cũng cuống lên.
Anh vội quát: “Lạc Thiên, cô đừng có làm chuyện ngu ngốc! Cô yên tâm, những người này không làm gì được tôi đâu!”.
“Lâm Chính, anh mau rời khỏi đây đi!”, Lạc Thiên khàn giọng nói.
“Lạc Thiên…”
“Đi!”.
Lạc Thiên gần như là gầm lên.
Cả người Lâm Chính chấn động, nhìn cô ấy.
Chỉ thấy vành mắt cô ấy đỏ hoe, nước mắt giàn giụa trên mặt.
Khải Tố cau mày.
Lạc Bắc Minh thì tức điên lên, ông ta không ngờ cháu gái mình lại kiên cường khí khái như vậy…
Lâm Chính siết chặt nắm tay, ánh mắt ngập tràn lửa giận.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng tình hình trước mắt lại nghiêm trọng như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT