“Không…không sao…”, Lương Hồng Anh hoàn hồn.

“Không sao là tốt rồi. Hi vọng mọi người có thể nhanh chóng tìm được thần y Lâm. Người bệnh nguy kịch lắm rồi. Giờ chúng ta chỉ có thể dựa vào anh ta mà thôi”.

Lita nói xong bèn quay trở lại phòng.

Lương Sinh nhìn Lương Hồng Anh bằng ánh mắt phức tạp: “Chị, giờ phải làm sao đây?”

“Chị…chị không biết nữa…”, Lương Hồng Anh đau đớn nói.

“Thần y Lâm đang trên đường quay về Giang Thành, em sẽ lập tức gọi điện cho Tiểu Lý, để Tiểu Lý đưa thần y Lâm quay trở lại”, Lương Sinh nói.

Lương Hồng Anh mím mối, khẽ nói: “Vậy…vậy thì tốt’.

Lương Sinh gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra gọi. Một lúc sau anh ta tái mặt, quay qua nhìn Lương Hồng Anh.

“Thần y Lâm nói sao?”, Lương Hồng Anh sốt ruột hỏi.

Lương Sinh lắc đầu, thở dài: “Thần y Lâm nhất quyết đòi quay về Giang Thành. Anh ấy nói…đã không còn nợ nhà họ Lâm điều gì nữa, vì vậy…sẽ không chữa trị cho ông nội…”

“Cái gì?”

Lương Hồng Anh bàng hoàng: “Được lắm dám đối đầu với nhà họ Lương sao? Lương Sinh, gọi điện cho Tiểu Lý, ép thần y Lâm quay lại đây. Bảo Tiểu Lý nói rằng nếu anh ta không chữa bệnh cho ông nội thì chị sẽ khiến anh ta biến mất khỏi Giang Thành luôn!”

“Chị, trước đây thần y Lâm đã nói, con người anh ấy thích hòa bình. Huống hồ, chị làm như vậy, thần y Lâm mà nhất quyết không chữa thì sao? Lẽ nào chị lại để tuột mất cơ hội duy nhất chữa bệnh cho ông?”, Lương Sinh thở dài.

“Vậy ý của em là…”

“Chị, không phải trước đó chị từng nói, nếu bọn họ không chữa được thì chị sẽ đích thân mời thần y Lâm sao?”, Lương Sinh đột nhiên nói.

Lương Hồng Anh tái mét mặt.

“Chị, giờ chúng ta chỉ còn biết trông chờ vào thành ý của chị mà thôi…”

Két! Chiếc xe dừng lại.

“Sao lại không lái nữa?”, Lâm Chính ngồi ở tay lái phụ liếc nhìn người tài xế và lên tiếng.

Người tài xế nhìn anh với vẻ khó xử rồi anh ta chỉ mỉm cười, không nói gì. Xe do nhà họ Lương sắp xếp. Thực ra thì Lâm Chính cũng đã đoán ra rồi.

Thấy người tài xế không nói gì, Lâm Chính cũng chẳng buồn bận tâm, anh cứ thế mở cửa bước xuống.

“Anh Lâm, xin hãy đợi đã?”, người tài xế vội vàng gọi với.

“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không chữa bệnh cho nhà họ Lương nữa. Các người đừng có tốn công vô ích. Nếu đã không chịu đưa tôi về thì tôi sẽ tự bắt xe về, tạm biệt”, Lâm Chính vẫy tay.

“Anh Lâm, anh Lâm!”, người tài xế cuống cuồng hét lên, thấy Lâm Chính đã đứng bắt xe thì lập tức nói: “Anh Lâm, tôi sẽ đưa anh về Giang Thành! Anh lên xe đi, tôi sẽ không dừng lại nữa!”

“Thật sao?”

Lâm Chính liếc nhìn đường quốc lộ. Nói thực là ở nơi này không dễ gì bắt được xe. Anh cân nhắc rồi gật đầu: “Vậy được. Nhưng tôi nhắc trước là tôi sẽ không quay về đó đâu đấy”.

“Vâng, vâng…anh yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa anh về Giang Thành”, người tài xế mỉm cười, mở cửa xe ra.

Lâm Chính lại ngồi vào trong xe. Chiếc xe khởi động. Thế nhưng tốc độ không nhanh, chỉ tầm 40km/hLâm Chính chau mày, nhưng không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play