Lâm Chính từ chối, sau đó rời đi. Trịnh Nam Thiên nhìn theo bóng lưng Lâm Chính. Ông ta khẽ chau mày.

“Ông sao thế?”

“Tôi đang nghĩ về chuyện của Lâm Chính”.

“Thần y Lâm là kỳ nhân. Có những việc cậu ấy sẽ tự xử lý, ông đừng lo lắng.

“Nhưng cuộc điện thoại vừa rồi hình như có nhắc tới “nhà họ Lâm”.

“Cái gì? Nhà họ Lâm?”, đám đông thất kinh, mặt mày tối sầm.

“Tiểu Triệu, đi điều tra đi”.

“Vâng, thủ trưởng”.



Sau khi ra khỏi viện, Lâm Chính lên xe do Long Thủ sắp xếp và rời khỏi Giang Thành.

Chiếc xe phóng vọt ra khỏi tỉnh, tới tỉnh Quế Vân. Lâm Chính khá bất ngờ. Tỉnh Quế Vân có ngọn núi Vân Cư khá nổi tiếng. Nghe nói ở đây có một cao tăng đắc đạo được rất nhiều người tôn kính.

Đương nhiên, chiếc xe không lái về chùa Vân Cư trên núi này mà là lái về phía Tây Nam của chùa.

Ở đây có một sơn trang mới xây. Sơn trang rất yên tĩnh, chỉ có vài người mặc đồng phục lao động đi ra đi vào. Chiếc xe lái vào sơn trang, lập tức có một người thanh niên mặc vest bước tới. Người này vội vàng mở cửa cho Lâm Chính.

“Xin hỏi là thần y Lâm phải không? Tôi tên là Lương Sinh!”

“Chào anh!”, Lâm Chính bắt tay với Lương Sinh nhưng anh ta tỏ ra vô cùng sốt ruột.

“Thần y Lâm, xin lỗi anh. Chắc anh không thể nào nghỉ ngơi được rồi. Tình hình của ông nội tôi rất tệ. Anh có thể nào tới xem cho tình hình của ông tôi trước được không? Thật sự xin lỗi anh”, Lương Sinh nóng ruột nói.

“Được, anh dẫn tôi đi”, Lâm Chính gật đầu.

Bệnh nhân luôn được ưu tiên. Vào lúc nước sôi lửa bỏng thì Lâm Chính cũng không thích làm màu. Lương Sinh mừng rỡ, lập tức dẫn Lâm Chính vào trong sân chính. Thế nhưng trước tới nơi thì đã nghe thấy tiếng ho kéo dài từ trong vọng ra.

“Hả?”

“Ông chủ lại ho ra máu rồi”

“Mau, mau lấy thuốc cầm máu.

Tiếng kêu thất thanh vang lên. Ngay sau đó là vài người giúp việc vội vàng lao ra. Trong đó có một người bưng chậu nước, bên trong toàn là máu tươi và khăn.

Lương Sinh nhìn thấy thì tái mặt. Lâm Chính liếc nhìn. Anh cũng chau chặt mày.

Máu này…đều biến thành máu đen rồi sao?

Rõ ràng là tình hình của bệnh nhân vô cùng nghiêm trọng. Hai người lập tức bước vào.

Cảnh tưởng trong phòng đáng sợ hơn Lâm Chính tưởng tượng rất nhiều. Đây nào phải căn phòng? Mà giống như một phòng phẫu thuật quy mô lớn thì đúng hơn.

Tất cả đều là máy móc, đông tây y đều có cả. Một bàn đầy thuốc được đặt bên cạnh, giá trị không hề nhỏ.

Một người đàn ông đang được truyền dịch nằm trên giường. Xung quanh là vài người bác sĩ và y tá đang tiến hành chăm sóc ông ta. Nhưng có vẻ như chẳng có hiệu quả gì.

“Tôi đề nghị lập tức tiến hành phẫu thuật”, lúc này, một bác sĩ lên tiếng.

“Còn phẫu thuật sao? Lần này lần thứ mấy rồi? Vết thương lần trước chẳng phải vẫn chưa lành à? Các người muốn ông nội tôi chết trên bàn mổ chắc?”, Lương Sinh tức giận gầm lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play