Mặc dù hôm nay không ở trên đại hội đó! Nhưng chỉ cần đối mặt người nhà họ Lâm, cơ thể Lâm Chính lại sôi sục lên.
“Mẹ, thời hạn ba năm kết thúc rồi, con phải làm chuyện cần làm rồi, mẹ không ràng buộc được con nữa rồi, cũng không ai ràng buộc được con!”
Hai mắt Lâm Chính vằn tơ máu, tay anh vung lên.
Vèo vèo vèo.
Mấy trăm cây châm bạc trong túi bên hông anh đâm liên tiếp vào cơ thể ông ta.
“Cái gì?”
Sắc mặt ông lão thay đổi.
“Dùng khí ngự kim?”
Cô gái ở bên kinh hãi hét lên
Đây là điều ngay cả cô ta cũng không làm được…
Có thêm sự giúp đỡ của kim bạc, thực lực và tốc độ của Lâm Chính tăng lên một tầm cao khiến người ta khó tin nổi, thậm chí sức mạnh toàn thân có mấy phần nội kình.
“Chết đi!”
Tiếng hét hung tợn vang ra từ miệng Lâm Chính.
Sau đó một nắm đấm như thép tung thẳng đến chỗ ông lão.
Đây… là đòn đánh mang theo sát ý!
Tròng mắt ông lão co lại, mồ hôi lạnh túa ra, cơ thể nhẹ nhàng lùi về sau.
Đùng!
Nắm đấm của Lâm Chính đập lên mặt đất chỗ ông lão.
Trong một giây, mặt đất vỡ vụn.
Cả võ quán Mãn Thị rung chuyển.
Nhìn thấy cú đấm hung ác này, da thịt mọi người tê rần.
Con người có thể tung ra đòn đánh như vậy sao?
Một nắm đấm này dường như vượt qua sự tưởng tượng của mọi người, thậm chí còn kinh khủng hơn cả nội kình của Mãn Thương Hải.
“Thằng nhãi, rốt cuộc cậu là ai?”, sắc mặt ông lão trắng bệch, ông ta lập tức hét lên.
Nhưng Lâm Chính không hề định nói chuyện với ông ta, anh đứng dậy, bước đi, lại xông lên.
Tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó thấy được.
“Không ổn!”
Ông lão lại lùi về sau, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhìn thấy Lâm Chính lại gần, hai nắm đấm điên cuồng lao đến.
Vù vù vù vù…
Quyền như tạo ra gió.
Không có quy tắc nào cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT