Bốp!



Tiếng đập vang lên không dứt khiến người nghe mất hồn mất vía.

Không bao lâu sau, ba người khóa chặt người Lâm Chính đều bị đập ngã, chẳng còn ai đứng dậy nổi.

Còn về Mãn Thương Hải, trước mắt ông ta đầy sao, không biết đâu là đông tây nam bắc.

Lâm Chính tóm lấy cổ ông ta đập mạnh xuống đất.

Rắc.

Mặt đất bị anh đập nứt ra.

Nhưng anh vẫn không hề thả tay, tiếp tục kéo cơ thể Mãn Thương Hải về phía trước, sau đó đạp một chân lên ngực ông ta.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên.

Mãn Thương Hải như quả bóng da lăn mấy vòng mới ngừng lại.

Ông ta không bò dậy nổi nữa, chỉ là có thể hé mắt nhìn bản thân đầy máu cùng bóng dáng Lâm Chính.

Thời khắc này, ông ta mới nhìn rõ trạng thái của Lâm Chính.

Vết thương trên người anh đã biến mất.

Còn cánh tay bị gãy kia vẫn chẳng làm sao.

Người này… giống như chưa từng bị thương.

“Chuyện này… không thể nào… mày có pháp thuật sao?”, Mãn Thương Hải yếu ớt đau đớn nói.

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

“Hắn… vết thương trên người hắn đâu?”

Mọi người xung quanh cũng sợ giật mình, mặt ai cũng tái mét.

Ngay cả cô gái cũng bụm miệng, không tin nổi nhìn Lâm Chính.

“Sai rồi! Chúng ta đều nhìn nhầm rồi!”

Ông lão ở bên này đột nhiên mở mắt nói: “Hóa ra không phải cậu ta không biết võ công! Chỉ là tất cả võ công cậu ta dùng …. khá đặc biệt!”

“Là võ công gì vậy?”, cô gái bên cạnh vội vàng hỏi.

Ông lão nhìn Lâm Chính, một lúc sau mới từ từ nói.

“Y võ!”

“Cái gì? Y võ?”

Sắc mặt cô gái tái mét, dường như nghe thấy thứ gì đó không thể tin nổi.

Sau đó lại nhìn mắt Lâm Chính, vẻ mặt lộ ra chút sợ hãi.

Còn về Mãn Thương Hải ở bên, mặt ông ta xám như tro, dường như đã tuyệt vọng rồi.

Rõ ràng… ông ta đã từng nghe qua y võ.

Nhưng bây giờ cũng không quan trọng nữa rồi.

Bây giờ… còn ai có thể cứu ông ta đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play