“Thu Phương, nếu không còn chuyện gì thì mời cô và bạn trai cô đi trước, tôi muốn ở riêng với chồng tôi”.

“Tô Nhu, cô có ý gì? Bạn trai tôi tốt bụng giúp cô mà cô còn tỏ thái độ? Nếu không vì nể mặt quan hệ của hai chúng ta, cô tưởng bạn trai tôi sẽ chịu giúp tên vô dụng này à?”, Lương Thu Phương cười châm chọc.

“Chúng tôi không bảo các người giúp đỡ!”

“Xùy, Tô Nhu, giả vờ cái gì chứ, không biết điều. Ai không biết chồng cô là một tên vô dụng! Quét dọn có thể kiếm được bao nhiêu tiền, một tháng chắc được chừng hai nghìn tệ chứ gì? Có thể bằng lương ngày của A Khôn nhà tôi sao?”, Lương Thu Phương cười khẩy.

“Đừng so sánh anh với đồ vô dụng”, Lưu Khôn mỉm cười nói.

Lương Thu Phương nghe vậy thì cười lớn.

Tô Nhu tức đến mức đỏ bừng mặt.

Cô biết Lương Thu Phương đến kiếm chuyện, lúc học đại học Lương Thu Phương này cũng vì ghét cô mà kiếm chuyện với cô khắp nơi, không ngờ tốt nghiệp rồi mà cô ta càng làm quá hơn.

“Lâm Chính, chúng ta đi qua bên kia ngồi đi”, Tô Nhu cắn răng nói.

“Không cần, chó cắn người chỉ sẽ rượt theo cắn em thôi, có chạy cũng vô dụng”, Lâm Chính nói.

“Anh mắng ai là chó hả?”, Lương Thu Phương biến sắc hỏi.

“Anh Lâm, anh nên lịch sự hơn đi”, Lưu Khôn cũng nhíu mày.

“Lịch sự? Cái này nói sau đi, dù tôi chỉ quét dọn ở phong khám nhưng cũng biết chút kiến thức y học”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Anh Lưu, anh có bệnh”.

“Anh mới có bệnh đấy!”, Lưu Khôn nổi giận.

“Tôi không đùa anh, cô tên Lương Thu Phương đúng không? Tôi đề nghị gần đâu cô đừng lên giường với Giám đốc Lưu nữa, nếu không anh ta sẽ lây bệnh cho cô đấy”.

“Anh nổi điên cái gì vậy?”, Lương Thu Phương hừ nói.

“Anh nói tôi có bệnh lậu à? Đúng là buồn cười, đồ lao công như anh thật sự coi mình là bác sĩ hả? Làm ra vẻ cái gì?”, Lưu Khôn khinh thường cười nói.

Lâm Chính lại lắc đầu một cái: “Trước mắt anh vẫn đang trong thời kỳ ủ bệnh, có lẽ hai ngày nữa sẽ xuất hiện, cô Lương Thu Phương, bộ phận sinh dục của anh ta sẽ bị mụn nước, nếu hai người có hành động làm tình nguy hiểm gì, dù có thể chữa, nhưng virus sẽ theo cả đời, đến lúc đó cô có hối hận cũng muộn rồi”.

Lương Thu Phương sửng sốt một lúc, sau đó không nhịn được bật cười, chỉ vào đầu mình: “Tô Nhu, ai cũng nói chồng cô là một tên vô dụng, lúc trước tôi còn không tin, nhưng bây giờ tôi tin rồi, hình như chỗ này của anh ta còn có vấn đề nữa”.

“Đồ điên!”, Lưu Khôn cũng tức giận nói.

“Lâm Chính, đừng nói nữa”.

Tô Nhu tỏ vẻ xấu hổ, muốn dắt anh đi.

Nhưng vào lúc này, một người đàn ông mặc bộ vest hàng hiệu đi đến.

“Cho hỏi là cô Tô Nhu sao?”

Mọi người sửng sốt, nghiêm đầu nhìn sang.

“Sếp Trương?”, Lưu Khôn sững sờ.

Nhưng rõ ràng người đến không chú ý đến anh ta.

“A Khôn, đây là ai thế?”, Lương Thu Phương dè dặt hỏi.

“Sếp của anh!”

“Sếp? Anh ta là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty TNHH cổ phần Tùng Nam à?”, Lương Thu Phương ngạc nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play