Bỗng dưng bên cạnh có một bóng dáng đi tới.

Anh Tú sửng sốt, ngạc nhiên nhìn người kia, vội nói: “Anh gì ơi, anh mau quay lại đi, anh không phải là đối thủ của bọn họ đâu!”.

Anh Tú còn tưởng người này định ra mặt vì mình.

Nhưng dường như người kia không đếm xỉa gì đến cô ta, mà nhìn chằm chằm vào Thường Uyển Nguyệt, nói: “Cô chính là Thường Uyển Nguyệt sao?”.

“Anh là ai?”.

Thường Uyển Nguyệt nhìn người kia, cũng bị dung mạo của anh làm cho kinh ngạc, nhưng thấy anh đứng cùng Anh Tú, tưởng anh là người của Anh Tú, liền hừ một tiếng: “Anh Tú, tôi đã nói cô là đồ lăng loàn mà, nuôi một thằng trai bao, còn dám đến đây quyến rũ Phúc Tây nhà tôi?”.

“Chị…”, Anh Tú tức điên lên.

Nhưng người kia vẫn hồn nhiên phớt lờ, hỏi lại lần nữa: “Nói cho tôi biết, cô có phải là Thường Uyển Nguyệt không?”.

“Bà đây chính là Thường Uyển Nguyệt đấy, sao nào? Anh muốn làm gì?”, Thường Uyển Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

“Nói vậy là trước đó mấy người Tô Nhu do cô đánh sao?”, người kia lại nói.

“Tô Nhu?”.

Thường Uyển Nguyệt hơi ngạc nhiên, dường như lúc này mới ngớ ra: “Sao nào? Anh là người của con khốn Tô Nhu kia à?”.

“Có phải không?”, người kia vẫn trầm giọng nói. “Hừ, phải thì đã làm sao? Sao nào? Anh đến để trả thù tôi hả?”, Thường Uyển Nguyệt cười khẩy nói.

“Bình thường tôi sẽ không đánh con gái”.

Người kia điềm nhiên nói.

“Thế anh chạy đến đây làm gì? Cãi nhau với tôi sao? Hừ, anh có biết đây là đâu không? Đây là nơi mà anh có thể huênh hoang sao? Này, mấy anh lại đây, xử lý thằng trai bao của con khốn này trước, rồi xử lý cô ta sau!”, Thường Uyển Nguyệt nói với mấy gã đàn em.

Anh Tú nghe thấy thế thì hơi biến sắc, ma xui quỷ khiến xông tới: “Thường Uyển Nguyệt, cô tưởng tôi sợ cô sao? Tôi sẽ cho cô biết tay trước!”.

Dứt lời liền tung một nắm đấm đánh tới.

Đám đàn em kia lập tức chia ra, hai người đối phó với Anh Tú, những người còn lại xông về phía người đàn ông.

Đôi mắt của người đàn ông bỗng trở nên lạnh lẽo, đột nhiên hành động, cả người như gió, luồn lách giữa đám người này. Quyền cước của anh rất mạnh, toàn đánh vào đầu gối và lồng ngực của bọn họ, mỗi cú đấm cú đá đều khiến bọn họ gãy xương.

Chưa đến ba giây, năm người đàn ông đã bị đánh bay, va vào cửa võ quán Mãn Thị.

Sau khi ngã xuống thì những người kia bất động hoàn toàn, đã ngất lịm đi.

Anh Tú đang xông tới liền há hốc miệng.

Thường Uyển Nguyệt cũng ngớ người ra.

Cô ta trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng đáng sợ này, đầu óc trống rỗng.

“Cô ta có thù với cô hả?”.

Người kia hỏi Anh Tú.

Anh Tú hơi sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play