Cảnh tượng này đã dọa đám nhóc ra đời chưa lâu này sợ hãi.

“Anh rể!”, Tô Tiểu Khuynh run rẩy.

Những người khác cũng không tốt đến đâu, vẻ mặt trắng bệch, sợ hãi tột cùng.

Lâm Chính an ủi Tô Tiểu Khuynh vài câu, sau đó đứng dậy.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Lâm Chính hỏi Tào Uy.

Tào Uy há miệng định nói, ngoài cửa lại vang lên một giọng nói có vẻ lười nhác và ngạo mạn.

“Ai là Chủ tịch Lâm? Ông đây đến rồi! Qua đây dập đầu đi chứ?”.

Lâm Chính hờ hững nhìn về phía cửa, thấy có hai người đi vào.

Đám người Tào Uy, quản lý Trình nhìn thấy hai người này, sợ đến mức gần như rúc vào một góc, như nhìn thấy ôn thần…

Người bước vào là một thanh niên mặc áo gió màu trắng, trông khá ngầu, khuôn mặt để lộ vẻ tự đắc. Đôi mắt người này đã nói lên tất cả. Mặc dù là nhìn Lâm Chính nhưng người thanh niên thể hiện rõ sự khinh thường dành cho anh.

Đây chính là cậu ấm đã nhắc tới.

Người đứng phía sau thanh niên này mới khoa trương. Cao tầm hai mét, cơ thể vạm vỡ, trông như một người khổng lồ tới mức mà đứng bịt kín cả cánh cửa. Nhìn thấy người này không ít người nín thở, da đầu tê dại.

Chẳng trách đám ngườicủa quản lý Trình chưa làm gì thì đã bị xử lý rồi, một người khổng lồ thế này thì ai mà đánh lại cho được?

Lâm Chính nhìn kỹ người này, phát hiện hắn không hề đơn giản. Hai cánh tay của hắn vừa to vừa rắn, cơ bắp cuồn cuộn. Hơn nữa mười đầu ngón tay của hắn cũng nổi đây gân, chứng tỏ đây là kết quả của việc luyện tập liên tục trong một thời gian dài.

Là một kẻ luyện võ. Có một kẻ như vậy thì những người khác sao mà không sợ cho được?

“Ơ, sao không ai nói gì vậy? Người vừa nãy bảo cậu chủ quỳ xuống đâu rồi? Lên tiếng đi chứ? Ở đâu rồi? Phải đích thân cậu chủ tới xử lý thì các người mới chịu à?”, cậu chủ này nheo mắt cười, đương nhiên là nhìn chăm chăm về phía Lâm Chính.

Bởi vì chỉ có mỗi Lâm Chính là không lộ biểu cảm sợ hãi vào lúc này.

“Là cậu đánh em dâu tôi đúng không?”, Lâm Chính coi như không nghe thấy gì, chỉ hỏi ngược lại.

“Ầu! Là chủ tịch Lâm à?”, người này khựng người, để lộ vẻ ngạc nhiên: “Tôi chỉ định mời cô ấy vào phòng tôi uống ly rượu, hát một bài nhưng nào ngờ cô ấy lại từ chối, còn đánh tôi, vì vậy tôi mới tát cho một phát thôi mà?”

“Được lắm, cậu tới đây!”, Lâm Chính gật đầu.

“Được lắm, anh muốn tôi làm gì?”

Cậu chủ cười hi hi bước tới. Mỗi bước đi của cậu ta đều có người khổng lồ theo sát. Mỗi bước chân của người này đều khiến mặt đất rung chuyển, cơ thể cao to ngùn ngụt khí thế.

Lâm Tử Ngữ và Tô Tiểu Khuynh sợ tái mặt. Bọn họ như con mèo nhỏ rụt lại sau lưng Lâm Chính.

Với khí thế này không sợ mới lạ. Chỉ có Lâm Chính là trông vẫn vô cùng điềm nhiên. Điều đó khiến cậu chủ kia cảm thấy hơi bất ngờ.

“Thú vị đấy?”, cậu chủ này khẽ cười.

“Quỳ xuống đi”, Lâm Chính liếc nhìn cậu ta.

“Tôi không quỳ thì sao?”, cậu ta mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play