Lâm Chính vốn định từ chối nhưng thấy cũng đang rảnh, hơn nữa không chịu nổi vẻ nũng nịu của Tô Tiểu Khuynh nên đã đồng ý: “Thôi được, chỉ cần bạn của em không phản đối thì anh sẽ đi cùng mọi người”.

“Bọn họ không đâu! Đi thôi”.

Tô Tiểu Khuynh hô lên đầy phấn khích và kéo tay Lâm Chính đi. Thấy Tô Tiểu Khuynh cầm tay một người đàn ông thì mấy người phía bên này tái mặt.

“Tiểu Khuynh, người này là?”, một cậu nhóc trông khá khôi ngôi bước lên mỉm cười hỏi.

“Anh ấy là anh rể của mình Lâm Chính”, Tô Tiểu Khuynh giới thiệu.

“Lâm Chính sao?”

Mấy người sững sờ, vội đưa mắt nhìn nhau. Rõ ràng là bọn họ từng nghe qua về chàng rể danh tiếng lẫy lừng này.

“Là cái tên bỏ đi đó à?”

“Tiểu Khuynh, sao cậu lại gọi anh ta đến vậy?”

“Tiểu Khuynh, ý cậu là gì?”

“Hừ, còn không hiểu sao? Tiểu Khuynh sợ cậu có ý đồ với cô ấy nên gọi theo vệ sĩ đấy.”

“Nhưng cũng không tới mức gọi cái thứ bỏ đi này chứ”.

Mấy người đằng sau tiếp lời. Mặc dù họ nói khá nhỏ nhưng Lâm Chính đều nghe thấy rõ.

Lúc này, điện thoại của anh đổ chuông. Lâm Chính liếc nhìn rồi nghe máy.

“Chủ tịch Lâm, Tào Uy muốn gặp anh. Ông ta đang trên đường tới rồi, không biết anh có muốn gặp hay không ạ?”

“Nói với ông ta, tôi không có hứng”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại rồi tắt máy.

“Anh rể, điện thoại của ai vậy?”, Tô Tiểu Khuynh khó hiểu hỏi.

“Không có gì, một chút chuyện công việc mà thôi”, Lâm Chính cười nói.

“Công việc? Anh rể Lâm, tôi nghe nói anh làm lao công ở y quán không phải sao? Muộn thế này rồi, chẳng lẽ có người tìm anh qua đó quét rác?”, lúc này một thanh niên nhuộm tóc xanh lam cười nói.

“A Mao, cậu nói gì vậy?”, Tô Tiểu Khuynh bất mãn nói.

“Không phải tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi sao”, A Mao nhún vai.

“A Mao, cậu đừng nói bậy, tôi nghe nói trước kia anh rể Lâm còn cho Lamborghini chở Tiểu Khuynh đi học đấy!”, cô gái tên Lâm Tử Ngữ nhíu mày nói.

Cô ta luôn nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Mặc dù Lâm Chính đã thay đổi khuôn mặt, vẻ đẹp đã giảm đi nhiều, nhưng cũng thuộc kiểu nhan sắc của ngôi sao hạng A, không phải những cậu chàng mới thành niên có thể so sánh.

“Tử Ngữ, chuyện này mà cậu cũng tin? Cậu có tận mắt thấy Tiểu Khuynh đi học bằng Lamborghini không?”, người bên cạnh tên Hầu Tử khẽ cười nói.

“Quả thật là chưa nhìn thấy”, Lâm Tử Ngữ gãi đầu.

Mặc dù Lâm Chính có làm vậy, nhưng Tô Tiểu Khuynh đã từ chối.

Cô ấy không muốn người khác chú ý.

“Các cậu làm gì vậy? Anh rể mình không vô dụng như các cậu tưởng! Các cậu chỉ là không hiểu anh ấy mà thôi!”, Tô Tiểu Khuynh hơi bực bội trừng bọn họ.

Thấy Tô Tiểu Khuynh tức giận, bọn họ cũng không nói nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play