Nghe thấy thế, Lạc Thiên và Lâm Chính lập tức hiểu ý của người kia.

“Chắc là muốn giải quyết chuyện hôm nay đây mà”.

Lạc Thiên thở phào, mỉm cười đáp: “Thái độ của Hào Tình Thế Kỷ cũng không tệ, lần này nếu không nhờ lực lượng bảo vệ của Hào Tình Thế Kỷ kịp thời ngăn cản đám người Thường Uyển Nguyệt, Mãn Phúc Tây, thì chắc là tất cả chúng tôi phải nằm trên giường bệnh rồi”.

Lâm Chính sờ cằm, ung dung nói: “Có bao nhiêu bảo vệ tham gia ngăn cản đám đàn em của Mãn Phúc Tây?”.

Lạc Thiên hơi ngạc nhiên, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Cụ thể là bao nhiêu người thì tôi không nhớ lắm, chắc là khoảng bảy tám người gì đó”.

“Tôi biết rồi”.

Lâm Chính gật đầu, ánh mắt lóe lên sát khí, nhưng không thể hiện ra ngoài, chỉ mỉm cười nói: “Tiểu Thiên, cô ở lại đây chăm sóc cho Tiểu Nhu giúp tôi, có chuyện gì thì gọi cho Mã Hải. Nếu lần sau còn gặp chuyện như vậy, thì cô có thể xin Cung Hỉ Vân giúp đỡ, cô ta sẽ giúp cô giải quyết chuyện này”.

Lâm Chính đưa số điện thoại của Cung Hỉ Vân cho Lạc Thiên, rồi xoay người rời đi.

Ánh mắt Lạc Thiên tỏ vẻ lo lắng, nhưng nghĩ đến thân phận của Lâm Chính thì cũng yên tâm phần nào.

Nhưng Lâm Chính đi chưa được bao lâu, thì điện thoại của Lạc Thiên rung lên.

Cô ấy nhìn thấy hiển thị cuộc gọi thì biến sắc, vội vàng nghe máy.

“Cô chủ…”, đầu bên kia là một giọng nói vô cùng già nua.

“Ông Kim… Sao vậy?”, Lạc Thiên cẩn thận hỏi.

“Ông chủ đã mời người đến rồi, lần này không phải là người bình thường, cô hãy cẩn thận, tuyệt đối đừng đối đầu với ông chủ…”, người ở đầu bên kia hết lời khuyên nhủ, sau đó liền tắt điện thoại.

“Ông Kim… ông Kim…”, Lạc Thiên cuống quýt gọi, nhưng người bên kia đã không còn nghe thấy nữa.

Cô ấy nhìn điện thoại, ánh mắt đầy lo lắng.



Một chiếc xe Bentley dừng ở cổng bệnh viện, Lâm Chính theo người đàn ông kia lên xe, lái tới trung tâm kinh doanh bất động sản đối diện với Hào Tình Thế Kỷ.

Đến trung tâm kinh doanh bất động sản, tài xế dẫn Lâm Chính đến phòng tiếp khách ở tầng hai.

Trong phòng tiếp khách còn có một phòng tiếp khách VIP, một người đàn ông mái tóc điểm bạc, mặc sơ mi trắng đang luyện đánh golf ở trong.

Động tác của ông ta rất tao nhã, cũng rất tiêu chuẩn, rõ ràng là một cao thủ chơi golf.

“Ông chủ, cậu Lâm đến rồi ạ”.

Người đàn ông mặc vest bước tới, nhẹ nhành nói, rồi lui ra ngoài.

Hành động vô cùng cung kính cẩn thận.

Lâm Chính nhìn người kia với vẻ kỳ quái.

Chỉ thấy ông ta đặt chiếc gậy xuống, xoay người lại, mỉm cười bước tới.

“Chào cậu Lâm”, ông ta chìa tay ra.

Lâm Chính bắt tay.

“Mời ngồi”.

“Cảm ơn'”, Lâm Chính ngồi xuống.

“Cậu uống gì nào?”.

“Trà là được rồi”, Lâm Chính đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play