Tô Quảng há miệng, còn định nói gì đó, nhưng không biết nên nói gì cho phải.

Thực ra ông ta cũng không thể chắc chắn rốt cuộc Chủ tịch Lâm có thích Tô Nhu hay không, nhưng những lời Trương Tinh Vũ nói cũng có lý.

Lâm Chính chẳng buồn quan tâm đến hai người họ.

Anh xoay người nhìn ngó một lát, đúng lúc Lạc Thiên bước từ phòng làm việc của bác sĩ ra, còn có Tề Trọng Quốc đi cùng.

Lâm Chính lập tức bước tới.

“Thần y Lâm?”.

Tề Trọng Quốc sáng mắt lên, dáng vẻ kích động đi tới.

“Sao bác sĩ Tề lại gọi Tiểu Chính là thần y Lâm nhỉ? Ông ấy không biết ba chữ thần y Lâm này có ý nghĩa gì sao?”, Tô Quảng kinh ngạc, thì thào nói.

“Hừ, ông quên rồi sao? Thằng nhãi này có đọc mấy quyển sách y học, nói không chừng bác sĩ Tề chế nhạo cậu ta mà thôi. Lẽ nào ông nghĩ cậu ta là thần y Lâm trong truyền thuyết kia sao? Đừng đùa chứ!”, Trương Tinh Vũ khinh bỉ đáp.

Tô Quảng không nói gì.

“Tình hình của Tiểu Nhu sao rồi?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Trọng Quốc y thuật kém cỏi, cô Tô Nhu… bây giờ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm…”, vẻ mặt Tề Trọng Quốc ảm đạm, thở dài nói.

“Chuẩn bị châm bạc, đưa tôi vào đó”, Lâm Chính nói.

“Được! Thần y lâm, mời cậu đi bên này, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu”.

Tề Trọng Quốc vui mừng nói.

Lâm Chính gật đầu, rồi đi vào phòng cấp cứu.

“Ấy, bác sĩ Tề, sao ông lại để cậu ta vào trong đó?”, Trương Tinh Vũ cuống quýt kêu lên.

“Cô Trương, không sao đâu, Lâm Chính vào giúp đỡ thôi, chắc chắn Tiểu Nhu sẽ không sao”, Lạc Thiên vội vàng an ủi Trương Tinh Vũ.

“Nhưng… cậu Lâm Chính kia…”, Trương Tinh Vũ mới nói được mấy từ, thì cánh cửa phòng đã khép lại.

Vào phòng cấp cứu, Lâm Chính lập tức đi tới bàn phẫu thuật.

Do tình huống khẩn cấp, bệnh viện Đông y không chỉ cử các bác sĩ Đông y tới.

Nhưng rõ ràng trình độ chữa trị của bệnh viện Đông y không bằng bệnh viện Nhân Dân, nên hiệu suất khám chữa bệnh cũng thấp hơn rất nhiều.

Lâm Chính kiểm tra qua loa cho Tô Nhu, khi nhìn thấy vết thương ở bụng cô, sắc mặt anh liền trở nên lạnh lẽo.

Anh không nói gì, chỉ nhận châm bạc Tề Trọng Quốc đưa cho, rồi cắm từng châm xuống.

Nửa tiếng trôi qua, Lâm Chính lại giơ tay xoa bóp cho Tô Nhu.

Chỉ thấy lòng bàn tay anh có một lớp khí tức mỏng đang quấn quanh, sau đó mỗi lần anh xoa bóp, những khí tức này lại như có như không chui vào cơ thể Tô Nhu.

Tề Trọng Quốc nhìn rất chăm chú.

“Đây… đây là thủ pháp xoa bóp gì vậy?”, ông ta kinh ngạc hỏi.

Lâm Chính không trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play