Tuy không biết rốt cuộc người của Nam Phái đã chạy đi đâu, nhưng Viện học thuật đã bị bỏ hoang.

Hoa Thanh Tùng hoàn toàn không biết rốt cuộc Nam Phái đã đắc tội với người nào, tại sao lại bất ngờ giải tán như vậy, nhưng ông ta biết… người khiến Nam Phái phải giải tán chắc chắn là một người tai mắt thông thiên, ngay cả ông ta cũng phải ngước nhìn.

Đang yên đang lành, sao Lâm Chính lại nhắc đến Nam Phái?

Hoa Thanh Tùng có chút khó hiểu, nhưng một lúc sau, ông ta bỗng nghĩ đến một khả năng, kinh ngạc đến nỗi ngừng thở.

Ông ta trợn to hai mắt, ngây ra nhìn Lâm Chính, ngón tay chỉ vào anh run lẩy bẩy.

“Thần… thần y Lâm… Lẽ nào… là cậu… cậu bắt Nam Phái… giải tán sao?”.

“Đúng vậy”, Lâm Chính bình thản đáp.

Câu nói này khiến đầu óc vợ chồng Hoa Thanh Tùng lập tức trở nên trống rỗng, mất luôn khả năng suy nghĩ.

“Trên thực tế, Nam Phái không hề giải tán, hầu hết người của Nam Phái đã được tôi thu nhận. Tôi thành lập một tổ chức y học mới, gọi là Huyền Y Phái, viện trưởng Hùng Trưởng Bạch của Nam Phái và hầu hết các bác sĩ thiên tài đều ở trong đóa”, Lâm Chính nói.

Trời!

Hoa Thanh Tùng há hốc miệng, cuối cùng cũng hiểu tại sao Lâm Chính lại tự tin như vậy.

“Bây giờ ông còn điều gì kiêng dè không?”, Lâm Chính điềm nhiên hỏi.

Chỉ thấy Hoa Thanh Tùng vội vàng bò dậy, cúi gập người với Lâm Chính, nói: “Cậu Lâm, bắt đầu từ hôm nay, Hoa Thanh Tùng tôi sẽ răm rắp nghe theo mệnh lệnh của cậu, dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ!”.

Nói xong, ông ta vội vàng nháy mắt với bà Hoa vẫn đang ngây người ra.

Lúc này bà Hoa mới hoàn hồn, cũng vội vàng chạy tới cúi người với Lâm Chính.

Nếu Lâm Chính đã thực sự nắm được Nam Phái… cho dù không thể đối đầu với nhà họ Lâm, thì ít nhất vẫn có cơ hội bảo vệ được nhà họ Hoa bọn họ.

“Các ông đều là người thông minh, cũng chính vì điều này nên tôi mới tha cho các ông. Tôi hy vọng các ông có thể tự thu xếp ổn thỏa, đừng làm những chuyện ngu ngốc nữa, dù sao từ trước đến nay cơ hội chỉ có một lần, nếu để lỡ thì hối hận cũng không kịp”.

Lâm Chính bình thản nói, rồi phất tay: “Về chuẩn bị đi, trong vòng ba ngày tôi muốn nghe được tin từ phía nhà họ Lâm”.

“Được… Được… Cảm ơn cậu chủ Lâm, cảm ơn cậu chủ Lâm!”.

Hoa Thanh Tùng gật đầu như giã tỏi, sau đó nhanh chân lùi lại, bỏ mặc cả bà Hoa, cụp đuôi chuồn mất.

“Chờ tôi với…”, bà Hoa run rẩy kêu lên, cũng vội vàng bỏ chạy.

“Cậu chủ Lâm, những người này thì xử lý thế nào?”, Yến Mại lướt mắt nhìn những người áo đen trong phòng, hỏi.

“Bảo bọn họ xử lý đi”, Lâm Chính đáp.

“Được”, Yến Mại đi xuống.

“Cậu chủ Lâm, cậu cứ thế tha cho bọn họ sao? Thế thì hời cho bọn họ quá, họ đều là những con hồ ly gian xảo, rất có khả năng sẽ cắn ngược lại”, Cung Hỉ Vân có chút không cam lòng nói.

“Giết bọn họ thì chỉ vui vẻ nhất thời, chứ không có lợi. Trong mắt tôi, bọn họ vẫn luôn là kẻ thù, nhưng tôi không chỉ có một kẻ thù, tôi thích để kẻ thù đánh kẻ thù hơn, như vậy chẳng phải người được lợi sẽ là tôi sao?”, Lâm Chính bình thản nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play