Cô thay quần áo, sau đó lên xe chuẩn bị đi đến nơi tổ chức tiệc.

Vào lúc Lâm Chính cũng định lên xe.

“Cậu làm gì đấy?”, một tiếng la vang lên.

Lâm Chính hơi khựng lại.

Trương Vu Huệ ở bên kia vội chạy chậm tới, đánh một cái vào bàn tay đang nắm lấy cửa xe của Lâm Chính.

“Một tên rác rưởi như cậu có thể ngồi xe này à?”, Trương Vu Huệ giận dữ nói.

“Bác có ý gì?”, Lâm Chính nhíu mày.

“Đây là xe cậu Mã phái đến đón chúng tôi, có liên quan gì với cậu? Mấy ngày trước không phải cậu rất vênh váo nói đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tô chúng tôi sao? Bây giờ cậu còn có mặt mũi ngồi xe này à?”, Trương Vu Huệ hừ nói.

“Đúng thế!”, Tô Dư cũng đi tới, khoanh tay khinh thường nói: “Trước đó không phải anh còn không cho bà nội vào nhà anh à, bây giờ còn có mặt mũi ngồi xe chùa ư? Lâm Chính, nếu anh có bản lĩnh thì tự đi tới đó đi!”

“Cậu nhìn xem mình đang mặc cái gì? Cậu có biết đây là tiệc gì không? Loại người như anh có thể tham gia à? Nếu tôi là cậu thì tôi không có mặt mũi đi đâu, đã trốn trong nhà luôn rồi, không ngại mất mặt hả!”, Tô Mỹ Tâm châm chọc.

Mấy người phụ nữ đứng trước mặt Lâm Chính liên tục làm ầm ĩ, giễu cợt anh.

Mấy người đàn ông ở bên kia thì thầm cười khẩy, cũng không nói gì.

Nhưng Tô Nhu ở trong xe lại không chịu được. . ngôn tình hoàn

“Mỹ Tâm, Tiểu Dư, bác ba gái, nếu mọi người còn làm khó Lâm Chính nữa thì cháu không đi nữ đâu!”, Tô Nhu nói với giọng điệu nặng nề.

Ba người nghe thấy mới chịu thôi.

Nhưng ý châm chọc trong mắt bọn họ vô cùng rõ ràng.

Nếu Lâm Chính ngồi xe này nghĩa là dựa vào phụ nữ, cũng sẽ bị người ta xem thường.

Tô Nhu không lên tiếng còn đỡ, lên tiếng còn phản tác dụng hơn.

Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.

“Được rồi, Tiểu Nhu, em đi cùng xe với bọn họ đi, tôi đi bắt xe”, Lâm Chính cười nói.

“Nhưng mà…”

Tô Nhu còn định nói gì đó, Tô Mỹ Tâm đã ngồi vào xe, đóng cửa xe lại.

“Tài xế, lái xe!”

“Mỹ Tâm, chị làm gì đấy?”

“Tài xế, lái xe!”

Brừm brừm…

Xe Mercedes chậm rãi chạy đi, thậm chí Tô Nhu còn không kịp nói chuyện với Lâm Chính.

“Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ không đến tiệc rượu đâu, tránh khiến mình mất mặt”, Tô Trương Dương vỗ vai Lâm Chính, mỉm cười ngồi vào một chiếc xe khác.

Người nhà họ Tô nghênh ngang rời đi.

Chỉ để lại một mình Lâm Chính đứng trước nhà tổ.

Lâm Chính híp mắt, nét mặt trở nên lạnh lẽo, đi tới đường lớn bắt xe.

Anh không đi thẳng đến nơi tổ chức tiệc mà vòng về cổng tiểu khu nhà mình, xuống bãi đỗ xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play