“Ồ? Là cậu sao?”.

Quản gia nhà họ Lạc cau mày.

“Không muốn chết thì mau biến đi, nhân lúc tôi còn chưa nổi giận!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Người nhà họ Lạc nghe thấy thế đều nổi trận lôi đình, đang định xông tới đánh cho Lâm Chính một trận.

Nhưng quản gia nhà họ Lạc biết sự lợi hại của Lâm Chính, dù sao trước đó bọn họ cũng từng được vinh hạnh đón tiếp anh.

“Chúng ta cứ về đã”, quản gia nói.

“Vâng”.

Mấy người kia lùi lại.

“Lâm Chính, món nợ giữa nhà họ Lạc chúng tôi và cậu sẽ nhanh chóng được tính toán rõ ràng thôi, ông chủ đã sắp xếp rồi”.

Khi đi qua Lâm Chính, quản gia bỗng nhỏ giọng nói một câu.

Lâm Chính nhíu mày, ngoảnh sang nhìn, nhưng mấy người họ đã ra khỏi y quán.

“Xem ra ông tôi vẫn chưa bỏ cuộc”, Lạc Thiên tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Đến đâu hay đến đó, không cần lo lắng”, Lâm Chính bình thản nói.

Nếu không nể mặt Lạc Thiên, thì Lâm Chính đã xuống tay với nhà họ Lạc từ lâu rồi, nhưng không ngờ nhà họ Lạc lại không thức thời như vậy.

Nếu đã vậy thì anh cũng không cần khách sáo nữa.

Chỉ là bây giờ chưa phải lúc suy nghĩ chuyện này.

“Tôi đi thăm Tiểu Nhu”.

Lâm Chính nói, rồi bước vào trong.

Lạc Thiên suy nghĩ rồi kể lại sự tình. Hóa ra sáng nay có người tới giới thiệu vài cây nhân sâm tự nhiên cho Lạc Thiên, giá cả rất thấp, Lạc Thiên sau khi kiểm tra thì phát hiện ra đúng là nhân sâm thật, thế là đã mua lại.

Vấn đề lại nằm ở những cây nhân sâm này. Tiểu Đông phát hiện ra vị trí phát hỏa chính nằm ở chỗ Lạc Thiên để nhân sâm.

Dù là gì đi nữa thì sự việc cũng đã rõ rành rành. Có người muốn hại Lạc Thiên và Tô Nhu.

Việc Lâm Chính đến chỉ là trùng hợp bất ngờ. Lâm Chính với ánh mắt lạnh như băng biết là chuyện này có điều mờ ám bèn lập tức gọi điện cho Cung Hỉ Vân.

Cung Hỉ Vân sau khi nắm tình hình bèn lập tức cho người tới lục soát và điều tra người đã bán nhân sâm. Cuối cùng tìm được kẻ này ở một khu dân cư nghèo trong thành phố. Người này không phải là kẻ cầm đầu, chỉ là một người cần tiền nên chấp nhận sai vặt mà thôi.

Cung Hỉ Vân lần theo đầu mối của người này điều tra và phát hiện ra dấu vết của kẻ cầm đầu ở vùng Thượng Hỗ. Nhưng tới được đây thì bị đứt đầu mối.

Tiếp theo cũng không cần phải điều tra nữa. Sau khi biết kẻ gây chuyện tới từ Thượng Hỗ thì Lâm Chính cũng đã biết được đây là chiêu trò của ai.

“Xem ra nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ còn độc ác hơn tôi nghĩ nữa, còn vội vã hành động cho bằng được”.

Lâm Chính thở hắt ra, nhìn Tô Nhu và hai vợ chồng Tô Quảng vẫn chưa hoàn hồn bèn nói với Lạc Thiên: “Tiểu Thiên, cô đưa mấy người Tô Nhu về nhà nghỉ ngơi, chuyện này để tôi xử lý”.

“Về sao? Tôi còn về đâu được nữa?”, Lạc Thiên cười chua xót.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play