Lâm Chính đanh mặt lại, sải bước tiến vào.

Chỉ thấy đám đàn em nhà họ Lạc đang định xông về phòng nghỉ của bệnh nhân.

“Dừng tay!”.

Lâm Chính quát.

“Lâm Chính?”.

Lạc Thiên mừng rỡ.

Người nhà họ Lạc cũng lần lượt dừng lại, nhìn về phía Lâm Chính.

“Ồ? Là cậu sao?”.

Quản gia nhà họ Lạc cau mày.

“Không muốn chết thì mau biến đi, nhân lúc tôi còn chưa nổi giận!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Người nhà họ Lạc nghe thấy thế đều nổi trận lôi đình, đang định xông tới đánh cho Lâm Chính một trận.

Nhưng quản gia nhà họ Lạc biết sự lợi hại của Lâm Chính, dù sao trước đó bọn họ cũng từng được vinh hạnh đón tiếp anh.

“Chúng ta cứ về đã”, quản gia nói.

“Vâng”.

Mấy người kia lùi lại.

“Lâm Chính, món nợ giữa nhà họ Lạc chúng tôi và cậu sẽ nhanh chóng được tính toán rõ ràng thôi, ông chủ đã sắp xếp rồi”.

Khi đi qua Lâm Chính, quản gia bỗng nhỏ giọng nói một câu.

Lâm Chính nhíu mày, ngoảnh sang nhìn, nhưng mấy người họ đã ra khỏi y quán.

“Xem ra ông tôi vẫn chưa bỏ cuộc”, Lạc Thiên tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Đến đâu hay đến đó, không cần lo lắng”, Lâm Chính bình thản nói.

Nếu không nể mặt Lạc Thiên, thì Lâm Chính đã xuống tay với nhà họ Lạc từ lâu rồi, nhưng không ngờ nhà họ Lạc lại không thức thời như vậy.

Nếu đã vậy thì anh cũng không cần khách sáo nữa.

Chỉ là bây giờ chưa phải lúc suy nghĩ chuyện này.

“Tôi đi thăm Tiểu Nhu”.

Lâm Chính nói, rồi bước vào trong.

“Lâm Chính?”.

Khấu Quan có chút ngạc nhiên, nghĩ mãi cũng không ra Lâm Chính này là ai.

Còn Nam Hành ở bên cạnh thì thót tim lên.

Không biết tại sao, sau khi từ Nam Phái trở về, anh ta lại có cảm giác sợ hãi lạ lùng với họ Lâm này. Cứ nghe thấy chữ “Lâm” là anh ta lại bất giác nhớ tới tên ác ma đã tiêu diệt cả Nam Phái kia…

“Ông Khấu, rốt cuộc con trai tôi có cứu được không?”, bà Hoa lại hỏi.

“Khó lắm”, Khấu Quan lắc đầu, thở dài đáp: “Thực ra vết thương của cậu ấy không gọi là vết thương, mà là một loại bệnh”.

“Bệnh?”.

“Đúng vậy, tôi không biết người tên Lâm Chính kia là ai, nhưng tôi biết đó chắc chắn là một cao thủ Đông y. Cậu ta đã sử dụng thủ đoạn đặc biệt nào đó khiến hầu hết công năng phần thân dưới của cậu chủ Hoa tiến vào trạng thái ngủ đông. Nếu không thể kích hoạt những công năng này, thì về lâu về dài bọn chúng sẽ dần trở nên thối rữa. Một khi thối rữa thì về cơ bản chỉ có thể thiến đi thôi”, Khấu Quan lắc đầu nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play