Nhưng Lâm Chính không nói gì. Chẳng lẽ cứ để kẻ vô liêm sỉ này rời đi như vậy sao? Cô ấy không cam tâm.
“Vậy lần sau gặp lại nhé hội trưởng Lâm”.
Phó Hằng mỉm cười đứng dậy định rời đi. Nhưng đúng lúc anh ta mở cửa thì có một cơ thể vạm vỡ đứng chặn ngay lối đi. Phó Hằng sững sờ, vội vàng cười nói: “Xin nhường đường”.
Thế nhưng một giây sau.
Bốp. Một cú bạt tai giáng xuống mặt anh ta. Một vết bàn tay lằn đỏ cả khuôn mặt của Phó Hằng. Kính mắt của anh ta văng ra, còn anh ta ngã lăn ra đất. Người này bước vào đóng cửa lại.
“Các người là ai?”, Phó Hằng ôm mặt, kêu lên kinh hoàng.
Phó Hằng hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vẻ mặt Châu Ngải cũng đầy ngạc nhiên.
Người này là ai vậy?
Đang yên đang lành sao lại đánh người?
Nhưng… người kia chẳng thèm đếm xỉa đến Phó Hằng, bước tới, rồi đấm một phát vào mũi anh ta.
Bốp!
Phó Hằng bị đánh cho đầu váng mắt hoa, máu mũi tuôn ra.
“Anh làm cái gì vậy? Giết người rồi! Giết người rồi! Hội trưởng Lâm, thằng điên này là ai vậy? Mau giữ anh ta lại!”, Phó Hằng hét lên oai oái.
Nhưng dù anh ta la hét kiểu gì vẫn không ăn thua.
Lâm Chính chỉ ngồi trước bàn làm việc, mặt không cảm xúc chứng kiến cảnh này.
Châu Ngải thì đờ cả người ra, cũng không biết nên làm thế nào.
Người đàn ông kia lại đá một phát vào bụng Phó Hằng.
“Hự…”
Phó Hằng ôm bụng, không ngừng nôn dịch vị, suýt nữa thì nôn cả bữa tối hôm qua ra.
Người đàn ông kia lại giơ nắm tay lên, đấm Phó Hằng túi bụi.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
…
Những âm thanh nặng nề vang lên.
Kèm theo tiếng la hét thảm thiết của Phó Hằng.
“Hội trưởng Lâm…”, sắc mặt Châu Ngải đầy lo lắng sốt ruột, vội gọi Lâm Chính.
“Đủ rồi!”.
Cuối cùng Lâm Chính cũng lên tiếng.
Người đàn ông kia lập tức dừng tay.
Lúc này Châu Ngải mới thở phào nhẹ nhõm.
Cứ đánh thế này, thì e rằng Phó Hằng sẽ bị đánh đến chết mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT