Ông ta cảm thấy cả người mình đã mất đi tri giác.

Ông ta biết… mình đã thua một cách triệt để!

“Phó viện trưởng Long!”.

Tiếng gào thê lương vang vọng.

Lâm Chính cất bước, cầm cây châm bạc đi tới, sau đó nhẹ nhàng đâm vào cánh tay của Long Thủ.

Châm này chính là huyệt vị khi sử dụng Phần Tịch…

Người xung quanh đều nín thở, không thể tin nổi nhìn động tác của Lâm Chính.

Ai có thể ngờ được, Long Thủ, vị bác sĩ chuyên gia trong truyền thuyết… lại trở thành tàn phế như vậy…

Khi Lâm Chính rút châm bạc ra khỏi tay Long Thủ, Long Thủ đã ngã xuống đất.

Ông ta vẫn còn thở.

Nhưng lúc này ông ta đã giống như người thực vật, tiếng hô hoán của mọi người ông ta không nghe được, cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của mình. Ông ta chỉ có thể hô hấp, cũng chỉ xứng để hô hấp.

Lâm Chính thả châm trong tay ra, thản nhiên nhìn số châm bạc đầy trên mặt đất và các thành viên Nam Phái đang há hốc miệng xung quanh.

“Nam Phái các người còn cao thủ ẩn giấu hay không? Có thì gọi ra đây luôn đi!”, Lâm Chính lên tiếng.

Các thành viên cốt cán run rẩy, nhưng không ai nói gì.

Đã có người lặng lẽ rời đi.

Nhưng không ai thoát khỏi Lâm Chính. Hễ ai muốn chạy ra ngoài từ cổng chính sẽ bị châm bạc của anh làm đứng yên, giây sau lại có một châm bạc bay đến đâm vào cánh tay người đó, sử dụng Phần Tịch lên người đó.

Nhìn thấy cảnh này, bọn họ toát mồ hôi lạnh, không dám chạy trốn nữa.

Lúc này, Lâm Chính mới xoay người lại, đi về phía Văn Nhân Chiếu Giang ở không xa.

Không còn Long Thủ bảo vệ, Văn Nhân Chiếu Giang sợ đến mức lá gan sắp nổ tung.

“Anh định làm gì?”, Văn Nhân Chiếu Giang run rẩy hỏi.

“Chính anh đã bức ép Tiểu Ngưng đến mức phải tự sát đúng không?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Tôi… tôi không biết cô ấy lại cực đoan như vậy…”, hai chân Văn Nhân Chiếu Giang run rẩy.

Anh ta không dùng danh tiếng của thế gia Văn Nhân dọa Lâm Chính nữa.

Không cần thiết nữa.

Bởi vì một người dám làm Long Thủ tàn phế… thì sao lại bị thế gia Văn Nhân dọa sợ được? Hơn nữa, y thuật người này cao hơn cả Long Thủ, thế lực sau lưng anh ta… còn đáng sợ đến mức nào?

“Anh không biết cũng không sao, anh chỉ cần biết con người tôi rất cực đoan là được!”.

Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó phóng ra một châm.

Vút!

Châm bạc đâm vào cánh tay của Văn Nhân Chiếu Giang.

Trong chớp mắt, hai cánh tay anh ta cũng trở nên run rẩy.

“Không!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play