“Giết chết là tốt nhất”, ông Trình gầm lên.

“Phó viện trưởng Long, đừng nương tay, phải làm thế nào thì hãy làm thế đó. Bất luận thầy xử lý thế nào thì bọn em đều ủng hộ thầy”, một vị bác sĩ hô lên.

“Đúng vậy, phó viện trưởng Long, bọn em ủng hộ thầy”.

“Giết cậu ta đi”.

“Đúng, giết đi”, tiếng gầm vang vọng cả không gian.

“Thầy ơi”, Tần Bách Tùng nhìn Lâm Chính bằng đôi mắt đục ngầu. Ông ta định bước lên.

Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Đừng tới đây”.

“Nhưng…”, Tần Bách Tùng không biết phải làm sao. Lúc này rồi mà Lâm Chính vẫn muốn gắng gượng sao?

“Ông lùi lại”, Lâm Chính trầm giọng. Tần Bách Tùng cuống cả lên, ông ta đứng không vững nữa.

“Lùi lại”, Lâm Chính lại hét lên. Tần Bách Tùng tỏ ra bất lực, đành phải lùi lại.

“Hồng Gia Lạc, cậu cũng lùi lại”, Lâm Chính lại lên tiếng. Hồng Gia Lạc cảm thấy hoang mang, nhưng vẫn làm theo.

Cùng lúc này, Liễu Như Thi bỗng cảm nhận được điều gì đó bèn lùi lại mười bước.

“Như Thi sao thế?”, Nam Hành cảm thấy nghi ngờ. Liễu Như Thi chau mày, chỉ khẽ nói: “Cứ lùi lại đi”.

“Sợ gì chứ? Yên tâm, chúng ta ở cách xa như vậy, châm không đâm trúng được đâu”, Nam Hành khẽ cười. Liễu Như Thi lắc đầu, không thèm giải thích.

“Cố tỏ ra nguy hiểm à? Lần này để cậu biết cái giá của việc không biết điều là gì?”, Long Thủ lắc đầu, cây kim trong tay siết chặt, đâm thẳng vào tử huyệt của Lâm Chính.

Hung khí phóng ra. Nhát đâm này thực sự khủng khiếp. Thế nhưng đúng lúc này…

Ầm ầm…Một âm thanh nặng nề vang lên. Long Thủ giật mình, đồng tử co lại, lập tức nhận biết ra âm thanh đó phát ra từ đâu. Nó được phát ra từ cánh tay của Lâm Chính.

“Không hay rồi”, LongThủ tái mặt, vội vàng lùi lại. Đúng lúc này, Lâm Chính gầm lên, cánh tay phải của anh lập tức giáng xuống, đập mạnh vào nền nhà.

Cả hội trường rung lắc dữ dội, mặt đất nứt toác, cú nổ khiến Long Thủ bay bật ra, những người xung quanh cũng mất thăng bằng, loạng choạng suýt ngã.

Hiện trường trở nên hỗn loạn. Một lúc sau mọi thứ mới bình thường trở lại. Mọi người vội vàng đứng cho vững, nhìn về phía trước với vẻ bàng hoàng.

Chỗ Lâm Chính đập tay xuống hình thành một cái hố sâu hoắm, xung quanh là những vết nứt như những mảng tơ nhện.

Phải mạnh tới mức nào để có thể làm được như vậy chứ?Nếu như đập trúng người thì khác gì nát nhừ?

Vô số người nín thở, toát mồ hôi lạnh. Long Thủ cũng ngã cắm mặt xuống đất, máu me bê bết. Ông ta đứng dậy với vẻ mặt không dám tin.

Lâm Chính đưa tay lên rút đám châm vàng ở sau lưng ra.

“Giờ đến lượt tôi rồi”, Lâm Chính lạnh giọng.

“Mau, chuẩn bị châm cho tôi, càng nhiều càng tốt’, Long Thủ gào lên. Nhưng lúc này Lâm Chính đã lao tới đạp thẳng vào người Long Thủ.

Rắc

Lại là tiếng xương gãy. Long Thu bay ra ngoài, đập vào đám đông tạo thành một mảng lớn dưới đất.

Có mấy người bị dọa sợ quá ngất ngay tại chỗ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play