Chốc lát sau, Trình Thường Sinh đột nhiên im bặt, ngất đi, không còn động tĩnh cứ như xác chết.

“Cậu đã làm gì con trai tôi?”, ông Trình hét lên.

“Không có gì, chỉ là đời này con trai ông không thể dùng đến hai tay nữa”, Lâm Chính bình thản nói.

“Cái gì?”, ông Trình như bị sét đánh, đứng ngây ra tại chỗ.

“Món nợ của nhà họ Trình sẽ không kết thúc như vậy. Nếu chúng ta đã kết thù oán, tôn chỉ của tôi là diệt cỏ tận gốc, nhưng bây giờ tôi vẫn còn một món nợ chưa tính!”.

Lâm Chính bình tĩnh nói, hai mắt nhìn chằm chằm Văn Nhân Chiếu Giang ở trong đám người.

Văn Nhân Chiếu Giang run rẩy cả người, nghiến răng, lạnh lùng nói: “Thần y Lâm, thế nào? Anh còn muốn động vào tôi sao?”.

“Tôi không động anh được sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Thế gia Văn Nhân chúng tôi không phải nhà họ Trình! Tốt nhất anh hãy nghĩ cho kỹ!”, Văn Nhân Chiếu Giang lạnh lùng nói.

“Vậy tôi thử xem thế gia Văn Nhân các người mạnh hơn nhà họ Trình chỗ nào là được rồi!”.

Lâm Chính nói, bước thẳng về phía Văn Nhân Chiếu Giang.

Không hề lùi bước.

Văn Nhân Chiếu Giang kinh hãi biến sắc, vội vàng lùi về sau, muốn gọi người bên cạnh giúp đỡ, nhưng khi anh ta quay đầu mới phát hiện xung quanh mình chẳng còn ai.

Tất cả mọi người… đều tránh xa anh ta…

Văn Nhân Chiếu Giang sững sờ.

Lúc này, bất kể là ai cũng sợ Lâm Chính đến tột cùng.

Không ai muốn giúp Văn Nhân Chiếu Giang nữa…

Bây giờ phải làm sao?

Đầu óc Văn Nhân Chiếu Giang rối bời, nhìn Lâm Chính từng bước tới gần, trong đầu anh ta cũng vô cùng hoảng loạn.

Đúng lúc đó… một bóng người đi tới, đứng trước mặt Văn Nhân Chiếu Giang.

Văn Nhân Chiếu Giang sững sờ, sau đó vui mừng kêu lên: “Thầy!”.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, nhìn người chắn trước mặt Văn Nhân Chiếu Giang.

Đó chính là Long Thủ!

Long Thủ cuối cùng không thể ngồi thêm được nữa. Nghĩ cũng phải. Mặc dù Lâm Chính không hạ gục được tất cả nhưng cũng một phần ba rồi. Nói cách khác, một phần ba người của Nam Phái đã bị Lâm Chính đánh phế.

Một người chiến đấu với cả ngàn người mà không hề hấn gì? Những người còn lại nào còn dám đấu nữa?

Tất cả đều bị sự thần kỳ của Lâm Chính dọa sợ hết hốt. Long Thủ biết, nếu còn dựa vào những người này thì không chỉ gây tổn hại thêm cho thực lực của Nam Phái mà còn khiến Nam Phái mất dần uy tín.

Giờ ông ta phải ra mặt thôi.

Hơn nữa còn phải thắng Lâm Chính.

Nếu không…danh tiếng của Nam Phái sẽ không còn gì.

“Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu rồi”.

Long Thủ nói giọng khàn khàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play