“Được rồi, đừng nhiều lời nữa. Mau ra tay đi”, Bích Nhàn mất kiên nhẫn. Bà ta chỉ muốn Lâm Chính chết ngay.

Đám đông dần bình tĩnh. Long Thủ im lặng quan sát Lâm Chính: “Tôi hỏi lại lần cuối, cậu có đồng ý tự đầu hàng không? Hay là để tôi phải ra tay? Cậu tự chọn đi! Nhớ kỹ, đây là lần cảnh cáo cuối cùng rồi”.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ nghiêng đầu, mỉm cười không nói gì. Ý tứ đã quá rõ ràng.

“Ra tay đi!”, Long Thủ ngồi xuống ghế bên cạnh, vắt chân lên vào hờ hững ra lệnh. Câu nói của ông ta giống như phát súng nổ trước đám đông.

Tất cả đều lao về phía Lâm Chính. Bất kẻ là nam hay nữ. Lúc này, bọn họ không còn là bác sĩ nữa mà là một đám côn đồn, một đám thiêu thân. Cục diện lập tức bùng nổ.

“Đây chính là Nam Phái sao? Bắt một đám đi chết mà cũng đi. Thật khiến người ta thất vọng”, Lâm Chính vội vàng gật đầu. Anh không định nương tay. Anh đưa tay lên kẹp mười hai cây châm. Mỗi bên vai anh ghim ba cây, còn lại ghim hai chân. Mười hai cây châm ghim xong…

Rắc rắc…Tiếng xương cốt vang lên khắp cơ thể anh một cách kỳ lạ.

“Thầy ơi”, Tần Bách Tùng và Hồng Gia Nhạc chưa bao giờ thấy cảnh tượng đó nên sợ tới mức đứng nép vào một góc.

“Đừng lo, hôm nay tối sẽ hạ gục cả Nam Phái”, Lâm Chính nói giọng thản nhiên. Đồng tử của anh co lại. cả cơ thể lao về phía trước như một con bò hoang.

Rầm! Rầm! Rầm…Những người bị anh tông phải bay bật ra sau, tất cả đều bị anh tông bay tứ tung tạo thành một vệt dài.

“Á”, đám đông hoảng loạn. Lâm Chính đột ngột dừng lại. Đám đông thấy thế hô hào cả lao lên. Nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi. Anh nhìn họ bằng vẻ khinh thường, đưa tay ra chộp lấy một tên giống như chộp một trái bóng và ném ra xa.

“Á…”, tiếng kêu rên thảm thiết vang lên.

“Các người chỉ là một đám bác sĩ, chưa từng luyện võ, các người không thể nào kiểm soát được tôi đâu. Dù cho các người có hàng nghìn người cũng vậy thôi”, Lâm Chính gầm lên. Một đấm, một đạp, anh cứ thế xử lý từng người khiến chúng ngất lịm, hoặc là bay bật ra như trái bóng. . Ra chương nhanh nhấ𝑡 𝑡ại ﹛ T𝗿ù𝗺 T𝗿u𝔂ện﹒𝒱n ﹜

Những người bị anh xử lý nếu không gãy xương thì cũng bẹp dí. Trong nhóm cũng có không ít người là cao thủ học về Đông y cổ.

Tiếng vụt vụt vang lên, hàng loạn cây châm lao về phía Lâm Chính như những viên đạn, đâm thẳng vào tử huyệt của anh.

Lâm Chính đanh mắt, quay người lại. Lúc những cây châm này đâm vào người anh thì đều bị bay bật ra.

“Trò trẻ con”, Lâm Chính lắc đầu.

“Vậy thì hãy xem Tuyệt Mệnh Thập Tam Châm của nhà họ Trình đi”.

Trình Thường Sinh hét lên, tiếp tục tung chưởng về phía Lâm Chính. Chưởng đánh của anh ta nhanh như điện xét.

Cùng với đó là cơn mưa châm bay tới…hơn nữa còn toàn là châm độc.

Chưởng đánh của anh ta không hiểm, hiểm là ở chỗ những cây kim đâm kèm. Nếu đâm trúng huyệt thì độc tố lập tức sẽ phát huy tác dụng, trong thời gian ngắn mà không kịp chữa trị sẽ chết ngay tức thì. Nên bắt buộc phải né.

Thế nhưng…Trình Thường Sinh đã có sự chuẩn bị từ trước.

Một đám đàn ông cao to vạm vỡ đồng loạt lao lên. Bọn chúng ôm chặt eo của Lâm Chính, kẻ thì giữ tay, người thì giữ chân.Tất cả chúng đều là vệ sĩ, hơn nữa cũng hiểu về võ thuật.

Bọn họ chắc chắn không phải người của Nam Phái mà là người của nhà họ Trình. Hóa ra cao thủ của nhà họ Trình vừa nãy đã trà trộn vào đám đông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play