Bây giờ, Long Thủ là hi vọng cuối cùng của bọn họ, nếu Long Thủ cũng không trị được thì bọn họ sẽ thật sự xong đời.

Cuối cùng, Long Thủ cũng không khiến bọn họ thất vọng.

Ông ta thản nhiên nói: “Mọi người không cần phải lo lắng, chỉ một vết thương Phần Tịch nho nhỏ có gì khó chữa, đợi giải quyết xong người này, tôi sẽ chữa trị cho từng người một”.

“Vậy thì tốt!”.

“Cảm ơn Phó viện trưởng Long”.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tảng đá trong lòng đám người Vũ Văn Mặc cũng nhẹ đi.

Đúng lúc đó, Lâm Chính mỉm cười lên tiếng: “Được thôi, Long Thủ, nếu ông nói ông chữa được vết thương Phần Tịch này thì tôi cho ông ra tay, chữa cho bọn họ ngay tại chỗ đi, xem ông có chữa được không”.

Nghe vậy, Long Thủ nhíu mày.

“Cậu có ý gì?”, Kim Đỉnh nhìn chằm chằm Lâm Chính, hỏi.

“Rất đơn giản, Long Thủ đang lừa các người! Ông ta không thể chữa được cho các người!”, Lâm Chính nói.

Câu nói của Lâm Chính khiến cho đám đông sảng hồn.

“Cậu nói cái quần què gì vậy? Trên đời này có bệnh nào mà phó viện trưởng Long không chữa được chứ? Cậu tưởng bệnh này là nan y chắc? Đối với phó viện trưởng Long thì chỉ là một cái phất tay mà thôi? Cậu tưởng ai cũng kiểu ếch ngồi đáy giếng như cậu à?”, Bích Nhàn lập tức quát tháo.

“Nếu đã vậy thì nói phó viện trưởng Long của các người chữa trị đi! Nếu như quá trình trị liệu dài quá thì có thể bảo ông ta nói cách chữa trị cũng được. Mọi người đều là bác sĩ, đều có chuyên môn, không biết cách chữa nhưng nghe đều hiểu cả”, Lâm Chính lại lên tiếng.

Lời nói của anh lập tức khiến Bích Nhàn nhìn chăm chăm Long Thủ. Tất cả mọi người cũng đổ dồn qua nhìn ông ta. Ánh mắt ai cũng đều ánh lên sự kỳ vọng. Họ hi vọng Long Thủ có thể cho họ một sự khẳng định, để tát thẳng vào mặt Lâm Chính.

Thế nhưng… Long Thủ chỉ im lặng.

Khoảng một phút sau, ông ta mới ngập ngừng lên tiếng: “Phương pháp…đúng là có, nhưng…yêu cầu vô cùng hà khắc”.

Dứt lời, mọi người đều thở phào.

“Nói vậy có nghĩa là phó viện trưởng Long vẫn có cách mà!”

“Thần y Lâm đã nghe thấy chưa? Ha ha, giờ cậu còn gì để nói không?”, đám đông dùng giọng chế nhạo cười vào mặt Lâm Chính.

“Đừng vội, mọi người hãy nghe ông ta nói xem điều kiện hà khắc ở đây là gì?”, Lâm Chính nói.

“Đâu có quan trọng, miễn trị được bệnh thì thôi chứ”, Bích Nhàn hừ giọng.

“Chỉ chữa được cho một người mà cũng gọi là chữa à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Bích Nhàn sững sờ. Vũ Văn Mặc cũng không khỏi giật mình.

Lâm Chính nói tiếp: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì cách chữa trị của Long Thủ đó là kết hợp vật lý trị liệu và các dược liệu quý để hồi phục gân mạch có đúng không? Vật lý trị liệu khá đơn giản, ai cũng biết. Nhưng các dược liệu quý thì khó kiếm. Tạm thời thứ duy nhất có tác dụng trong việc hồi phục gân mạch là tuyết liên. Hơn nữa phải là tuyết lên trên trăm năm. Những thứ khác quý giá hơn thì càng không cần tôi phải nói tới nữa. Tuy nhiên kể cả có như vậy thì cũng chỉ có tác dụng với việc tổn thương gân mạch thông thường, còn đối với tổn thương dạng này là vô ích. Đối với sự tổn thương này cần phải có tuyết liên nghìn năm. Tuyết liên nghìn năm thì vô giá, mà đã lâu lắm rồi không xuất hiện. Bông xuất hiện lần gần đây nhất là mấy chục năm trước. Nam Phái các người có khả năng tìm được vài bông như thế không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play