Cho dù có gây ra án mạng, Nam Phái cũng sẽ xử lý cho bọn họ!
Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến thể diện của Nam Phái, không thể làm qua loa.
Trong nháy mắt, đám đông tràn tới như nước triều dâng.
Nhìn thấy thành viên của Nam Phái đều xông tới chỗ Lâm Chính, Tần Bách Tùng biến sắc.
“Thầy yên tâm!”.
“Thầy hãy mau rời khỏi đây! Bọn họ không nói lý lẽ nữa rồi!”.
Hồng Gia Lạc cũng vội vàng níu lấy Lâm Chính, muốn kéo anh đi.
Nhưng dù anh ta có kéo thế nào, Lâm Chính cũng không nhúc nhích.
Ánh mắt Lâm Chính toát ra sự lạnh lẽo, khóe miệng cong lên dữ tợn: “Tôi cũng không định nói lý lẽ với bọn họ!”.
“Vậy thì thành thật một chút cho tôi!”.
Một người vung nắm đấm đánh vào đầu Lâm Chính.
Bọn họ đã không thể nhẫn nhịn thêm tính kiêu căng của người này.
Dù anh ta là thần y Lâm, nhưng trước mặt toàn bộ Nam Phái, anh ta là cái thá gì? Chẳng lẽ một mình anh ta có thể đối phó với cả Nam Phái hay sao?
Chỉ là…
Ngay khi nắm đấm của người đó sắp sửa đánh trúng đầu Lâm Chính…
Lâm Chính tung cú đá.
Ầm!
Tiếng động vang lên.
Người đó bị đá bay, tông mạnh vào đám người ở phía sau, làm bọn họ ngã ra đất.
“Hả?”.
Hồng Gia Lạc sững sờ.
Thần y Lâm lại giỏi đánh nhau như vậy sao?
Các thành viên của Nam Phái cũng sững sờ.
“Khốn nạn! Lên!”, Bích Nhàn hét lên: “Nếu ai có thể đánh gãy tay chân của thằng nhóc này, Phó viện trưởng Long nhất định sẽ giúp người đó trở thành cốt cán của Nam Phái chúng ta!”.
Dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Long Thủ, giống như đợi câu trả lời của Long Thủ.
Long Thủ cũng không từ chối, khẽ gật đầu: “Lời cô Bích Nhàn nói cũng là ý của tôi!”.
Câu nói này đã làm bừng lên nhiệt huyết của bọn họ!
“Xông lên!”.
Thành viên của Nam Phái giống như phát điên, lao về phía Lâm Chính.
Có người cầm cả ghế, có người còn cầm dao trên bàn lên.
Giờ phút này, không ai có thể giữ được lý trí!
Cốt cán của Nam Phái đấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT