Người đàn ông chắp tay sau lưng, để lộ vẻ tức giận và nghiêm khắc. Sự xuất hiện của ông ta khiến nhiều người thất thanh: “Diêm Vương Sống!”

“Ôi trời, ông ấy tới rồi”.

“Đây là đại y có tiếng ở Giang Nam mà”, mắt ai nấy đều sáng lên, trông vô cùng kích động.

“Tần tiền bối”. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. A Chức
2. Anh Ta Vẫn Bại Hoại Như Vậy
3. Cảnh Đẹp Vắng Người Hoá Hư Vô
4. Em Quyến Rũ Hơn Họ
=====================================

“Chào tiền bối”.

“Đã lâu không gặp”.

Mọi người lần lượt chào hỏi, định tiếp cận Tần Bách Tùng. Thế nhưng Tần Bách Tùng chỉ trừng mắt với đám người kia: “Các người làm gì vậy? Đây là Nam Phái, là nơi các người làm loạn đấy à?”

“Tần tiền bối, ông tới đúng lúc lắm, mau đuổi người này ra. Cậu ta dám đánh người của Nam Phái, vậy còn ra thể thống gì nữa”, Mao Ái Cầm bước lên.

“Ông ơi, không phải là như vậy ạ”, Tần Ngưng lập tức giải thích.

“Ông ơi”.

Không ít người xì xầm. Mao Ái Cầm cũng giật mình. Không ai ngờ cô gái xinh đẹp đi cùng Lâm Chính lại là cháu của Tần Bách Tùng…

Sắc mặt mấy kẻ là tay sai của Trình Thường Sinh trông vô cùng khó coi. Tần Ngưng thuật lại sơ qua mọi chuyện, sắc mặt Tần Bách Tùng trông càng khó coi hơn.

Ông ta nhìn cô gái nói là bản thân không sao rồi trầm giọng: “Cô…tới đây”.

Cô gái giật mình, cẩn trọng bước tới. Tần Bách Tùng giữ chặt tay cô gái và bắt đầu bắt mạch. Một lúc sau ông để lộ vẻ tức giận: “Rõ ràng là nóng phổi mà lại nói là không sao sao?”

“Hả…”

Hiện trường dậy sóng. Đến cả Tần Bách Tùng cũng nói vậy sao? Vậy thì khác gì nói Mao Ái Cầm chưa trị khỏi bệnh cho cô gái? Và y thuật của Nam Phái không bằng cả một thanh niên? Tần Bách Tùng muốn tát thẳng vào mặt Nam Phái đấy à?

Lâm Chính quay qua nhìn Tần Bách Tùng. Anh không nói gì.

“Cô Mao, chuyện gì vậy? Là cô bảo đứa trẻ này nói dối đấy à?”, Tần Bách Tùng trừng mắt với Mao Ái Cầm.

“Chuyện này…”, Mao Ái Cầm á khẩu.

“Nếu y thuật của cô mà hơn cậu nhóc này thì đó là bản lĩnh của cô. Còn nếu đã không thì chấp nhận, chứ đi làm cái thủ đoạn hạ lưu như thế này thì có xứng với danh bác sĩ không?”, Tần Bách Tùng không hề khách khí.

Ông ta vốn nhiều tuổi hơn Mao Ái Cầm. Lúc ông ta gia nhập Nam Phái thì Mao Ái Cầm mới bắt đầu học y. Trước mặt ông, Mao Ái Cầm chẳng là gì cả.

“Tôi…tôi sai rồi”, Mao Ái Cầm cúi đầu nghiến răng.

“Cô đi viết kiểm điểm, sau đó dán lên bảng tin của Nam Phái. Chuyện này tôi sẽ phản ánh với phía bên trên”, Tần Bách Tùng lạnh giọng nói.

“Hả?”, Mao Ái Cầm cuống cả lên: “Tần tiền bối, thầy tha cho tôi một lần. Nếu như thầy phản ánh với bên trên thì tôi…chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi Nam Phái mất. Tần tiền bối tha cho tôi một lần đi”.

“Chuyện lớn thế này rồi, bao nhiêu người nhìn vào, cô tưởng có thể giấu nổi sao?”

Tần Bách Tùng tức giận. Mao Ái Cầm nghe thấy vậy thì mặt tối sầm.

“Ngoài ra, những người can dự vào chuyện lần này, những người góp phần làm loạn sẽ bị hủy tư cách tham gia đại hội Y vương”, Tần Bách Tùng tức giận hừ giọng.

Vô số người sợ tới mức da đầu tê dại, mặt cắt không ra máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play