Người phụ nữ trung niên này tên là Mao Ái Cầm, cũng là một bác sĩ Đông y của Nam Phái, khá có tiếng ở trong nước, được rất nhiều người kính trọng. Bình thường bà ta sẽ không giảng bài, lần này là Nam Phái sắp xếp cho bà ta giảng một tiết công khai cho mọi người nghe. Bà ta bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể cắn răng mà làm.

Tuy Mao Ái Cầm nói thao thao bất tuyệt, nhưng ánh mắt luôn có sự chán ghét và mất kiên nhẫn.

Bà ta vốn không phải là giảng viên, đến đây chỉ để hoàn thành nhiệm vụ bên trên giao cho.

Lúc đầu cũng có mấy học sinh mới tốt nghiệp của học viện đặt câu hỏi, nhưng Mao Ái Cầm đều từ chối trả lời.

Mọi người không dám sinh lòng bất mãn, dù sao được nghe Mao Ái Cầm giảng bài là bọn họ đã vô cùng vinh hạnh rồi.

Thế là cả giảng đường chỉ có một mình Mao Ái Cầm nói.

Lâm Chính nghe một lúc liền thấy chán.

Nhưng Tần Ngưng lại nghe rất nghiêm túc.

Đúng lúc này, một tiếng hét chói tai vang lên.

“Này! Anh có ý gì hả? Cô Mao đang giảng bài, mà anh dám ngủ gật sao? Anh khinh thường cô Mao hả?”.

Giọng nói này vô cùng chói tai, cắt đứt bài giảng của Mao Ái Cầm.

Vô số người xung quanh đều quay sang nhìn, mới phát hiện người lên tiếng là một chàng trai đang đứng sau Lâm Chính.

Anh ta trừng mắt nhìn Lâm Chính, dáng vẻ sục sôi căm phẫn.

Lâm Chính cau mày, nhìn anh ta đáp: “Anh đang nói với ai vậy?”.

“Anh nghĩ là ai?”, người kia tức giận nói.

“Nhưng tôi đâu có ngủ gật”, Lâm Chính bất đắc dĩ nói.

Nhưng đúng lúc này, anh cảm giác được bên cạnh có người đang kéo áo anh.

Anh ngoảnh sang nhìn, là Tần Ngưng.

“Đây là người của Trình Thường Sinh”, Tần Ngưng nhỏ giọng nói.

Lâm Chính nghe thấy thế thì lập tức hiểu ra.

Người này là Trình Thường Sinh phái tới gây sự đây mà…

“Anh mau cút ra ngoài cho tôi!”, anh ta chỉ vào Lâm Chính hét lớn.

Lâm Chính vẫn ngồi bất động.

“Có chuyện gì vậy?”.

Mao Ái Cầm lạnh lùng bước tới.

“Cô Mao, người này khinh thường bài giảng của cô, ngang nhiên ngủ gật trong giờ học! Em không thể chấp nhận được điều này, hy vọng anh ta có thể rời khỏi đây, ít nhất mong anh ta không sỉ nhục cô Mao tôn kính!”, người kia lập tức nói.

Mao Ái Cầm nghe thấy thế liền nổi giận.

Bà ta đã không cam tâm tình nguyện chạy đến đây giảng bài cho đám người này, vậy mà còn có người ngủ gật?

Sao bà ta có thể tha thứ được chứ?

“Chuyện này là thật sao? Cậu ngủ gật trong giờ học của tôi?”, Mao Ái Cầm nhìn Lâm Chính, hỏi.

“Đâu có”, Lâm Chính lắc đầu.

“Anh còn nói dối? Tất cả mọi người đều nhìn thấy!”, người kia quát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play