Thế nhưng vô ích, Hứa Kế đã lên xe rời khỏi nhà họ Trương.
Vụ này kiểu gì cũng thua. Đương nhiên, đối với một luật sư mới mà nói, dù thua hay thắng thì danh tiếng cũng nổi như cồn. Nhưng đối với Hứa Kế thì khác, ông ta đã đủ nổi tiếng rồi, nếu mà cứ cố chấp đối đầu thì không những bị mất uy danh mà đồng thời còn đắc tội với các luật sự khác, thậm chí là đắc tội với cả giới Giang Thành.
Được chẳng bằng mất mà. Hứa Kế rút lui, Nhậm Ái thật không biết phải làm sao. Bà ta ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt trông vô cùng khó coi.
“Mẹ, giờ phải làm sao?”, Trương Ái Khởi vội vàng hỏi.
“Làm sao à? Còn làm gì được nữa? Giờ chẳng phải là ông ta nói gì nghe đó sao?”, Nhậm Ái nói giọng khàn khàn, vừa nói vừa như muốn khóc.
Bà ta thua rồi, thua một cách hồ đồ. Con át chủ bài cuối cùng của bà ta cũng không trị nổi Trương Trung Hoa, bà ta còn gì nữa đây…
Trương Trung Hoa nhìn chăm chăm Nhậm Ái và lên tiếng: “Bà già, thực ra cả nhà chẳng cần phải làm ra thế này. Tôi biết bà vì muốn tốt cho cái gia đình này, nhưng nhà họ Trương không cần thông qua việc bợ đỡ người khác để phát triển. Có những người, không hề đơn giản như bà nghĩ. Có những việc cũng nên đường đường chính chính bắt tay vô làm. Trương Trung Hoa tôi làm việc không hổ thẹn với lương tâm, tôi không cần vinh hoa phú quý”.
Nhậm Ái không nói gì.
“Bố, ý của bố là…”, Trương Côn thận trọng hỏi.
“Tôi sẽ cân nhắc tới ý kiến của Lâm Chính, tiến hành chia tài sản, tiền của ai người đấy giữ, tôi sẽ không lấy một đồng, các người cũng đừng nghĩ tới việc lấy của tôi một đồng”, ông cụ Trương nói. .
||||| Truyện đề cử:
Hôn Nhân Hợp Đồng - Yêu Em Thật Lòng |||||
“Bố”, cả nhà họ Trương kêu lên.
Thế nhưng vô ích. Ông cụ Trương lần này đã hạ quyết tâm rồi. Ông ta cũng hết hồn vì cái gia đình này rồi.Thế nên không thể mềm lòng được nữa.
“Nhà họ Trương…giải tán đi”, ông cụ uống thêm một ly rượu rồi đứng dậy nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, ông uống hơi nhiều nên đi nghỉ trước, cháu cứ uống từ từ”.
Ông cụ cũng mệt mỏi rồi. Vì cái già đình này mà bôn ba cả cuộc đời, ấy vậy mà đổi lại kết quả như thế này đây.
“Ông ngoại, cháu cũng phải đi rồi”, Lâm Chính cũng đứng dậy.
“Trời tối, rồi, cháu cũng đã uống nhiều, đừng về nữa, ở lại đây một tối đi”, Trương Trung Hoa nói.
“Không sao ạ, cháu nhờ người lái”, Lâm Chính mỉm cười rồi gật đầu rời đi.
“Thần y Lâm, để chúng tôi đưa cậu về”, Mai Nghị, Tiêu Trường Thanh cũng vội vàng đứng dậy. Đến cả Dương Khai Thành cũng lật đật chạy theo.
“Không cần đâu, mọi người không cần phải phiền phức như vậy! Tôi tự về là được. Có điều, trước khi đi tôi muốn dặn dò một câu, mong mọi người nhớ kỹ, bao gồm cả nhà họ Trương”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thần y Lâm có gì xin cứ nói”, Dương Khai Thành đáp lại.
“Cũng chẳng phải làm khó gì mọi người chỉ là hi vọng đừng nói cho ai biết việc tôi là thần y Lâm”, Lâm Chính lên tiếng.
“Tại sao?”, một người vô thức lên tiếng.
“Tôi không thích nổi tiếng, chỉ muốn sống yên bình thôi”, Lâm Chính nhìn đám đông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT