Dương Khai Thành có chút bất ngờ, nhìn Trương Ái Khởi, cầm ly lên nhưng không biết có nên cụng ly với bà ta hay không.

Đúng lúc này, Lâm Chính đang vừa ăn vừa uống bỗng liếc bà ta một cái, nói: “Bà là ai?”.

Anh vừa dứt lời, Trương Ái Khởi bỗng sửng sốt.

Đám Mai Nghị cũng lập tức hiểu ý của Lâm Chính.

“Tôi là ai hả? Tôi là bác của cậu đấy!”, Trương Ái Khởi tức giận nói.

“Bác tôi? Sao tôi không nhớ mình có một người bác như vậy nhỉ?”, Lâm Chính nói.

“Cậu nói cái gì? Thằng ranh này, cậu làm phản đấy hả? Cậu nên biết rằng, cậu là con rể của nhà họ Trương!”, Trương Ái Khởi tức đến run người.

Ai mà ngờ được Lâm Chính lại nói những lời như vậy chứ…

“Tôi đúng là con rể của nhà họ Trương, nhưng chẳng phải nhà họ Trương chỉ có mỗi ông ngoại Trương Trung Hoa của tôi sao?”, Lâm Chính hỏi vặn lại.

Trương Ái Khởi biến sắc: “Ý cậu là sao?”.

“Câu này tôi phải hỏi bà mới đúng, các bà là người nhà họ Nhậm, nếu đã là người nhà họ Nhậm, thì mời rượu nhà họ Trương tôi làm gì? Các người có ý gì hả?”, Lâm Chính điềm nhiên nói.

Anh vừa nói xong, đám Trương Tùng Hồng lập tức hiểu ý của Lâm Chính.

Ai nấy lập tức tỏ vẻ tức giận.

Lâm Chính đang trách bọn họ chỉ nghe lời Nhậm Ái mà bất hiếu với Trương Trung Hoa…

“Lâm Chính, bây giờ cậu muốn tính sổ với bà già này sao?”, Nhậm Ái đứng ra, trầm giọng quát.

“Tôi với bà chẳng có gì để tính sổ cả”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Vậy cậu đang làm gì hả? Không cho người nhà họ Trương tôi mời rượu ông Dương sao?”, Nhậm Ái tức giận chất vấn.

“Vậy được, tôi cho phép các bà mời rượu, các bà mời đi”, Lâm Chính bình thản đáp.

“Cậu…”, Nhậm Ái tức điên cả người.

Lâm Chính có thái độ này, thì Dương Khai Thành sẽ để ý đến người nhà họ Trương sao? Như vậy chẳng phải sẽ đắc tội với Lâm Chính sao?

Trương Ái Khởi cầm ly rượu, không biết nên làm thế nào mới phải.

“Ông ngoại!”.

Đúng lúc này, Lâm Chính gọi một tiếng.

“Sao vậy?”, Trương Trung Hoa ngoảnh sang hỏi. . Ngôn Tình Sắc

“Bây giờ những người này đều thuộc về nhà họ Nhậm, nhà họ Trương chỉ còn mỗi ông nhỉ?”, Lâm Chính hỏi.

Trương Trung Hoa hơi sửng sốt, sau đó gật đầu đáp: “Cô đơn một mình cũng tốt, dù sao cũng toàn là lũ bất hiếu, không có cũng được”.

“Nếu đã vậy thì ông hãy chia tài sản đi”, Lâm Chính nói.

Câu này của anh chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, đánh thẳng vào đầu tất cả người nhà họ Trương.

Bọn họ ai nấy đều như hóa đá…

Chia tài sản?

Nghĩa là sao?

Đây là muốn Trương Trung Hoa tính sổ với bọn họ sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play