“Xin lỗi? Ha ha ha, Tiêu Trường Thanh, tôi thấy ông điên rồi! Đàn em của tôi đại diện cho tôi, tôi đại diện cho nhà họ Đỗ, nếu đàn em của tôi xin lỗi cậu ta, thì tức là nhà họ Đỗ xin lỗi cậu ta. Thằng vô dụng này có nhận nổi không?”, Đỗ Sâm cười lớn, đáp.

Sắc mặt Tiêu Trường Thanh âm trầm.

Chỉ thấy Đỗ Sâm ngừng cười, nheo mắt lại: “Còn ông, Tiêu Trường Thanh, ông dám đánh người của tôi! Gan ông không nhỏ nhỉ? Bây giờ tôi cho ông một cơ hội, lập tức quỳ xuống dập đầu với tôi, thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này. Hoặc là ông đưa cậu Lâm kia lại đây cho tôi, bảo cậu ta quỳ xuống đây tự vả 10 cái vào mặt, thì tôi có thể châm chước bỏ qua. Nếu không, Tiêu Trường Thanh ông sẽ phải đối mặt với lửa giận của nhà họ Đỗ tôi. Ông nghe rõ chưa?”.

Ông ta nói xong, Tiêu Trường Thanh đanh mặt lại.

Tuy nhà họ Tiêu là gia tộc đứng đầu tỉnh Quảng Liễu, nhưng đối mặt với nhà họ Đỗ đến từ Yên Kinh thì vẫn còn kém xa, ông ta dù ngông cuồng đến đâu cũng không thể khiêu khích với nhà họ Đỗ…

“Ông Tiêu, chuyện này thì tôi đứng về phía ông Đỗ Sâm, ông vô duyên vô cớ đánh người, lại còn gây sự ở nhà họ Trương của tôi. Nể tình mối quan hệ của chúng ta, tôi không truy cứu trách nhiệm của ông. Nhưng nếu hôm nay ông không cho ông Đỗ một câu trả lời, thì e rằng sẽ không thể bước ra khỏi cửa nhà họ Trương tôi đâu”, Trương Tùng Hồng đứng ra, nghiêm túc nói.

“Ông nói cái gì? Nhà họ Trương các ông muốn đối đầu với tôi”, Tiêu Trường Thanh tái mặt.

“Đối đầu thì sao nào? Nhà họ Trương tôi mà phải sợ nhà họ Tiêu cậu sao?”.

Lúc này, Nhậm Ái cũng hừ một tiếng.

Cả người Tiêu Trường Thanh run rẩy, không nói lời nào.

Nếu ngay cả Nhậm Ái cũng nói như vậy thì đủ để cho thấy thái độ của nhà họ Trương.

Dù sao với tình cảnh hiện giờ của Trương Trung Hoa thì ông ta đã không còn quyền lực ở nhà họ Trương nữa.

Tiêu Trường Thanh bỗng cảm thấy áp lực tăng lên gấp mấy lần, hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Ông ta vẫn chưa thể chống lại nhiều người như vậy.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài đại sảnh vang lên mấy tiếng nói liên tiếp.

“Vậy thêm nhà họ Mai tôi thì nhà họ Trương có sợ không?”.

“Cả nhà họ Hoàng tôi nữa!”.

“Cả nhà họ Lưu tôi nữa!”.



Vừa dứt lời, một đám người bước vào…

Người trong đại sảnh đều kinh ngạc, đồng loạt nhìn ra bên ngoài.

Lại thấy mấy người đại diện cho gia tộc với gia chủ nhà họ Mai – Mai Nghị đi đầu bước vào.

Những người này đến đây khiến Nhậm Ái, Đỗ Sâm đều trợn tròn mắt.

Hay thật, những người đứng đầu thế gia này đủ để đại diện cho một nửa Quảng Liễu.

“Làm… làm sao làm được vậy?”.

“Sao các vị lại đến đây?”.

Người nhà họ Trương đều hoảng hồn.

Nhiều nhân vật lớn tề tựu ở nhà họ Trương, cảnh tượng này cực kỳ hiếm có! Hôm nay là ngày gì? Bọn họ đến đây làm gì?

Người nhà họ Trương nghĩ mãi không thông.

Nhưng cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc hơn lại xuất hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play