Người tên A Hải không chần chừ do dự như những vệ sĩ khác, sải bước tiến tới.

Cục diện lại thay đổi, càng ngày càng nghiêm trọng.

Trương Trung Hoa nổi trận lôi đình.

Hiện giờ không ai có thể cứu Lâm Chính được nữa.

Nhưng nhìn Lâm Chính chẳng có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại còn ngồi xuống ghế, nhặt ly rượu dưới đất lên, lấy khăn giấy lau sạch, rồi tiếp tục uống rượu.

“Thằng chó chết! Tao cho mày uống này!”.

A Hải cầm chiếc ghế bên cạnh lên, đập vào sau đầu Lâm Chính.

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng gầm giận dữ vang lên ngoài đại sảnh…

“Dừng tay!”.

Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đều không khỏi run rẩy, đồng loạt nhìn về phía cửa.

A Hải cũng sửng sốt, ngoái lại nhìn.

Liền thấy một đám người bước vào.

Người dẫn đầu lại chính là Tiêu Trường Thanh của nhà họ Tiêu.

“Ông Tiêu, sao ông lại đến đây?”.

Trương Côn ngạc nhiên, vội vàng mỉm cười bước tới chào hỏi: “Ông Tiêu, ông đến nhà họ Trương chúng tôi sao không gọi điện thoại trước? Nào nào nào, ngồi đi, ngồi đi! Mau ngồi đi!”.

Đối mặt với sự nhiệt tình của Trương Côn, Tiêu Trường Thanh coi như không thấy, chỉ nhìn chằm chằm về phía Lâm Chính. Ông ta chen vào đám người, đứng trước mặt Lâm Chính và đám Hồ Dũng.

Đám Hồ Dũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Người nhà họ Trương và mấy người Đỗ Sâm cũng vô cùng kinh ngạc.

Tiêu Trường Thanh muốn làm gì đây?

Nhưng ngay giây tiếp theo.

Bốp!

Tiêu Trường Thanh tát một cái rất mạnh vào mặt Hồ Dũng.

Má Hồ Dũng lập tức hiện lên dấu bàn tay đỏ tươi, phải lùi lại mấy bước.

“Cái gì vậy?”.

Ai nấy đều kinh ngạc.

“Ông Tiêu, ông làm gì vậy?”, Trương Tùng Hồng cuống lên, vội vàng bước tới. .

||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||

“Người nhà họ Tiêu bị làm sao thế?”, Nhậm Ái cũng nổi giận, lớn tiếng quát hỏi.

Nhưng…

Tiêu Trường Thanh vẫn phớt lờ tất cả mọi người, chỉ trừng mắt nhìn Hồ Dũng đang hoang mang và uất ức, gầm lên: “Tránh hết ra cho tôi!”.

Mấy người Hồ Dũng đều sợ hãi, lập tức lùi lại.

Tiêu Trường Thanh thấy thế, sắc mặt mới dịu đi một chút.

Ông ta xoay người lại, chỉnh trang quần áo, sau đó cúi người với Lâm Chính một cách rất trang trọng và nghiêm túc.

“Cậu Lâm, khiến cậu bị kinh sợ rồi!”.

Mọi người thấy thế đều im bặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play