“Không sao đâu ông Đỗ, thằng vô dụng này cho dù ông không xử lý, thì chúng tôi cũng phải xử lý. Nếu không phải vì vợ chồng cậu ta, thì sao nhà họ Trương chúng tôi và các gia tộc khác lại có hiểu lầm chứ?”, Trương Tùng Hồng tức tối nói.
Đỗ Sâm nghe thấy thế thì không nói gì nữa.
Mấy người mặc vest có vẻ là vệ sĩ nhà họ Trương bước vào đại sảnh, tiến về phía Lâm Chính.
“Cút hết cho tôi!”, Trương Trung Hoa gầm lên.
Đám vệ sĩ khựng lại.
“Cứ ra tay đi, lão già này nói gì cũng kệ ông ta!”, Nhậm Ái lạnh lùng nói.
“Các cậu cứ ra tay thử xem!”, Trương Trung Hoa lại quát.
Khuôn mặt già nua đầy uy nghiêm.
Đám vệ sĩ thấy thế thì khó xử, đồng loạt quay sang nhìn Trương Tùng Hồng.
Sắc mặt Trương Tùng Hồng tỏ vẻ mất tự nhiên.
Nhìn dáng vẻ này của Trương Trung Hoa, sợ là ông ta sẽ làm đúng như những gì ông ta nói, lấy tính mạng ra để bảo vệ Lâm Chính, thì dùng vũ lực sẽ không hay lắm.
Trương Tùng Hồng có chút khó xử, những người khác cũng biết chuyện này không dễ giải quyết, cục diện dường như rơi vào bế tắc.
Nhưng đúng lúc này, Đỗ Sâm ở bên kia đứng lên. .
||||| Truyện đề cử:
[Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||
“Ông Trương, nếu người của ông không giải quyết được, vậy thì để chúng tôi giải quyết cho!”.
Trương Tùng Hồng nghe thấy thế, lập tức thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt nở nụ cười: “Nếu được vậy thì tốt quá”.
Những người khác của nhà họ Trương cũng mỉm cười.
Người trong nội bộ nhà họ Trương không tiện ra tay, nhưng người ngoài thì khác.
Bọn họ hoàn toàn không sợ đắc tội với Trương Trung Hoa.
“Ra tay đi! Đưa thằng nhãi kia lên xe!”.
Đỗ Sâm cũng không nhiều lời, nhỏ giọng quát.
Những người ngồi bên cạnh ông ta lập tức đứng dậy, tiến về phía Lâm Chính.
“Các cậu muốn làm gì?”.
Trương Trung Hoa quát lên.
Nhưng vô ích, đối phương không thèm để ý đến ông cụ Trương, chỉ thấy một người thì kéo ông ta lại, một người thì tóm lấy Lâm Chính.
“Cút ra! Cút ra cho tôi!”.
Trương Trung Hoa gào lên.
Nhưng dù sao ông ta cũng đã nhiều tuổi, đâu phải là đối thủ của thanh niên khỏe mạnh, không thể lao về phía trước được.
Còn lúc này, tay của người kia đã ấn vào bả vai Lâm Chính.
“Đi theo tôi!”, người kia trầm giọng nói, đang định dùng sức lôi Lâm Chính dậy.
Nhưng… dù hắn dùng sức mạnh đến đâu, cũng không thể khiến Lâm Chính mảy may động đậy.
Lâm Chính vững chãi chẳng khác nào ngọn Thái Sơn, tiếp tục uống rượu, điềm nhiên như không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT