Lâm Chính biết ông cụ đang nói tới Tô Nhu nên im lặng.
“Ấy, ông tới rồi”, lúc này, một người đàn ông mặc vest đứng dậy hô to. Mọi người đồng loạt quay qua nhìn.
“Bố tới rồi ạ?”, Trương Côn mừng ra mặt.
“Bố mau ngồi xuống đi ạ”, Trương Tùng Hồng cũng vội vàng đỡ Trương Trung Hoa.
Những người khác cũng lũ lượt chào hỏi ông cụ. Ai nấy trông đều vô cùng rạng rỡ.
Chỉ có bà cụ là cười khinh miệt. Bà ta uống trà, nói: “Ông già mắc dịch, cuối cùng ông cũng chịu bước ra rồi à? Ha ha, ông đã thấy chưa, chuyện mà ông không làm được thì tôi đã làm được cả rồi đấy!”
Trương Trung Hoa tối sầm mặt, không nói gì chỉ dúi Lâm Chính ngồi xuống ghế.
“Cái thứ bỏ đi đó cũng tới rồi à?”, Thành Bình chỉ vào Lâm Chính: “Đồ khốn, cậu còn dám vác mặt tới nhà họ Trương sao?”
“Ai cho cậu vào đây?”
“Cút ra ngoài”.
“Nhà họ Trương là nơi cậu bước vào được đấy à?”, người nhà họ Trương nhao nhao chửi bới.
“Thưa ông Đỗ Sâm, đây chính là Lâm Chính, là người đã hại ông Nhiễm Tái Hiền”, Trương Kiềm đứng lên chỉ tay thẳng mặt Lâm Chính.
Mấy người ngồi bàn đầu tiên bèn lập tức quay về hướng ông cụ. Có lẽ buổi tiệc này của nhà họ Trương là để chiêu đãi mấy người nhà họ Đỗ…Lâm Chính nhìn về phía người được gọi là Đỗ Sâm. Anh khẽ chau mày.
“Ông Đỗ Sâm, đây là cháu rể của tôi. Chuyện của Nhiễm Tái Hiền không liên quan nhiền đến nó. Tôi hi vọng ông nể mặt tôi không truy cứu chuyện này nữa. Đợi khi sau khi nhà họ Đỗ điều tra rõ tình hình cũng không muộn”, Trương Trung Hoa lạnh lùng lên tiếng. Sắc mặt ông cụ trông vô cùng khó coi. .
||||| Truyện đề cử:
Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||
Người đàn ông tên Đỗ Sâm lắc đầu: “Tôi chịu hợp tác với nhà họ Trương đã là nể mặt lắm rồi. Nhiễm Tái HIền và nhà họ Đỗ có mối quan hệ sâu sắc. Giờ ông ấy xảy ra chuyện, sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được? Cái kẻ tên là Lâm Chính này cần phải có một lời giải thích rõ ràng cho tôi, nếu không chúng tôi sẽ không để yên đâu”.
“Vậy tôi nói cho các người biết, nếu muốn động vào Lâm Chính thì phải bước qua xác của ông già này trước đã”, ông cụ Trương cũng không nhiều lời, chỉ đập bàn hét lên đầy kích động.
Ông cụ dám dẫn Lâm Chính ra ăn cơm tức là đã có sự chuẩn bị cả rồi.
“Ông già, ông thấy hại nhà họ Trương chưa đủ hay sao?”, Nhậm Ái cũng tức giận, đứng dậy chỉ trích.
“Nhà họ Trương sao? Nhà họ Trương nào? Ông đây mặc kệ, các người chỉ là một đám súc sinh mà thôi”, ông cụ Trương chửi rủa. Đám đông tái mặt.
“Ông…”, Nhậm Ái trông vô cùng khó coi. Bầu không khí trở nên vô cùng kỳ dị.
“Được rồi, được rồi bà Nhậm bỏ đi”, Đỗ Sâm uống một ngụm rượu, từ tốn nói: “Hiếm có hôm nào vui như hôm nay, mọi người cùng nâng ly chúc mừng đi. Những chuyện khác ăn xong hãy nói. Đừng vì một kẻ cỏn con mà khiến mọi người mất hứng. Ông cụ, tôi vẫn tôn trọng ông vì dù sao kính già yêu trẻ cũng là một loại mỹ đức mà”.
“Ông Đỗ nói vậy thì tạm thời chúng tôi sẽ tha cho Lâm Chính”, Trương Tùng Hồng lạnh lùng nói. Dứt lời, mọi người đều gác lại xung đột qua một bên.
Ông cụ hừ giọng, quay qua nhìn Lâm CHính: “Lâm Chính, kệ bọn họ. Nào, ngồi xuống uống nào! Ăn cho đã vào, đừng lo gì cả”, nói xong, ông cụ bèn ngồi xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT