“Hả?”
“Vậy…vậy tại sao gia chủ lại…”, đám đông cảm thấy nghi ngờ.
Nhưng chỉ nghe Việt Đông đáp lại: “Vừa rồi có tin từ nhà họ Khai truyền tới, tất cả nhà họ Khai, bao gồm cả Khai Kỳ …đều bị đánh phế rồi. Tác phẩm chính là do kẻ này tạo ra…”
“Cái gì?”, đám đông tưởng như sét đánh ngang tai.
“Tiêu diệt nhà họ Khai mà có thể bình an vô sự chạy tới chỗ chúng ta thì có thể thấy sức mạnh của kẻ này không hề nhỏ. Đến cả nhà họ Khai mà còn không làm gì được thì nhà họ Việt lấy gì ra để đấu với cậu ta? Đã vậy thì tốt nhất là cúi đầu, hạ mình sẽ tốt hơn?” .
||||| Truyện đề cử:
Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||
Việt Đông đanh mặt: “Đi, đi gọi Việt Nham tới đây, bảo nó quỳ trong từ đường ba ngày. Ba ngày sau đánh gãy chân, đưa tới Giang Thành gặp Lâm Chính. Nếu Lâm Chính tha thứ thì đón về, còn không thì bảo nó chết luôn ở Giang Thành đi, đừng về đây nữa”.
“Hả? Gia chủ…sao có thể được? Đó là con trai của ông mà”, người bên cạnh vội vàng lên tiếng.
“Con thì làm sao? Tôi phải lo cho cả nhà họ Việt nữa”, Việt Đông trừng mắt gầm lên.
Đám đông hết hồn, im bặt.
….
Sau khi rời khỏi nhà họ Việt, Lâm Chính không hề tới nhà họ Tiêu mà một mình quay lại nhà họ Trương.
Đã muộn rồi, anh không muốn làm gì nữa. Huống hồ, hai gia tộc lớn đã xảy ra chuyện thì những gia tộc còn lại anh cũng không cần phải có mặt ‘thăm hỏi’ làm gì. Lâm Chính tin là một ngày nào đó bọn họ sẽ đích thân tới tìm anh.
“Ở lại nhà họ Trương nghỉ một đêm vậy”, Lâm Chính thầm nghĩ.
Nhưng lúc này, anh đột nhiên cảm nhận được điều gì đó bèn dừng xe lại bên đường quốc lộ. Một chiếc xem màu đen ở phía sau cũng dừng lại.
Lâm Chính nhìn chăm chăm chiếc xe, bỗng thấy cánh cửa mở ra và Tiểu Triệu bước xuống.
“Là tướng quân bảo anh tời à?”, Lâm Chính hỏi.
“Tướng quân đã biết chuyện, dặn tôi tới bảo vệ sự an toàn của anh, ngoài ra còn cố gắng giúp anh nếu có thể”, Tiểu Triệu nói.
Hôm đó, sau khi Lâm Chính rời khỏi viện, Trịnh Nam Thiên đã cảm thấy có gì đó không ổn bèn nói Tiểu Triệu đi điều tra. Sau khi biết chuyện ông ta giận lắm, bèn bảo Tiểu Triệu tới.
“Thay tôi cảm ơn tướng quân, cũng cảm ơn anh giúp tôi xử lý rắc rối ở nhà họ Khai. Anh không cần theo tôi nữa, về đi”, Lâm Chính cười nói. Phần lớn vấn đề của nhà họ Khai đều do Tiểu Triệu giúp xử lý.
“Anh Lâm, tưởng quân nói tôi phải đi theo anh”, Tiểu Triệu lắc đầu.
“Việc của tôi giải quyết cũng tương đối rồi. Anh mau về đi. Tướng quân cần người chăm sóc. Nếu để xảy ra chuyện gì thì anh có gánh vác nổi không?”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Điều này…”, Tiểu Triệu khó xử. Anh ta cẩn thận hỏi: “Chuyện của anh thật sự xong rồi chứ?”
“Đương nhiên”.
“Vậy…vậy thì tôi về trước nhé. Anh Lâm, nếu có gì khó khăn hãy gọi điện cho tôi”, Tiểu Triệu đưa một mẩu giấy cho Lâm Chính. Trên giấy có số điện thoại của Tiểu Triệu.
Lâm Chính gật đầu, Tiểu Triệu bèn lên xe rời đi. Đợi Tiểu Triệu đi được một lúc thì Lâm Chính mới lên xe.
Lái khoảng hơn hai giờ đồng hồ. Lúc này đã tầm hơn sáu giờ tối, Lâm Chính cuối cùng cũng đã tới được nhà họ Trương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT