Đã là thế thì đi thôi vậy.

Dù gì anh cũng chẳng có hứng với phòng khám nhỏ như vậy, rời khỏi nơi này cũng tự do hơn một chút.

Lâm Chính thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.

“Từ từ, lát nữa rồi hẵng đi”.

Đột nhiên Nghiêm Lãng gọi Lâm Chính lại.

“Gì đấy!”

“Tôi nghĩ lại rồi, bây giờ cậu chưa đi được, lỡ như đứa trẻ ấy có bề gì, người ta tìm đến đây thì phải làm sao hả? Bởi thế cậu đợi thêm một tiếng nữa đi!”, Nghiêm Lãng hầm hừ.

Rõ ràng anh ta không muốn rước họa vào thân.

Lâm Chính nhíu mày, mặc dù thấy khó chịu trong lòng nhưng nói một cách nghiêm túc, Nghiêm Lãng làm thế cũng chẳng sai.

Nửa tiếng đồng hồ sau, quả nhiên đôi vợ chồng ấy quay trở lại.

“Ha ha, cậu xong đời rồi!”, Nghiêm Lãng nhìn thấy thế bèn cười lạnh trong lòng.

Lâm Chính vẫn rất bình tĩnh.

Nhưng chỉ thấy người đàn ông trung niên ấy nhanh chóng bước đến bên cạnh Lâm Chính, cũng chẳng biết ông ta muốn làm gì.

Nghiêm Lãng lùi về sau nửa bước, ra hiệu chẳng liên quan gì đến anh ta cả, làm ra vẻ người ngoài cuộc.

Đến lúc ấy người đàn ông trung niên kia có muốn đánh Lâm Chính cũng được, chửi mắng Lâm Chính cũng xong, anh ta sẽ không can thiệp.

Nhưng mà vào lúc người đàn ông ấy đến gần Lâm Chính, đột nhiên lại rút một xấp tiền trong túi ra dúi vào tay anh, hơn nữa còn nói với vẻ áy náy và hối hận: “Cậu bác sĩ, tôi, ban nãy tôi có lỗi quá, đây là tiền chữa bệnh của cậu”.

Cảnh tượng này làm Nghiêm Lãng sững sờ.

“Các người đưa con mình vào bệnh viện rồi à?”, Nghiêm Lãng hỏi.

“Đưa đi rồi”.

“Bác sĩ nói thế nào?”

“Bác sĩ Trương trong bệnh viện nhân dân nói con tôi chẳng bị gì nghiêm trọng cả, may mà nó được cấp cứu kịp thời, chứ bằng không tính mạng nguy kịch rồi, may mà có cậu bác sĩ này”, người phụ nữ ôm con trong lòng, trông bà ấy vẫn đượm vẻ lo sợ.

“Cảm ơn cậu nhé, cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn!”, người đàn ông trung niên kích động quỳ xuống đất.

Ông ta đã hơn bốn mươi tuổi, cũng được xem như là có con muộn, nếu như độc đinh xảy ra chuyện gì thì sẽ tạo thành đả kích nặng nề với ông ta.

Lâm Chính vội vàng dìu ông ta lên.

“Cậu bé không bị sao thì tốt rồi, bây giờ sức khỏe của cậu bé còn yếu ớt, đưa con của hai anh chị về nhà nghỉ ngơi đi, uống thuốc đúng giờ”, Lâm Chính cười cười rồi đáp.

“Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ”, người đàn ông trung niên nói một cách kích động, rồi sau đó mua một ít thuốc ở Tam Thảo Đường, hai vợ chồng họ đưa con rời khỏi nơi này.

Nghiêm Lãng sững sờ.

Nó biết chữa bệnh thật đấy à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play