“Công phu mà có thể đút lo sao, chỉ cần hạ gục được người khác là sẽ chứng minh được cả thôi. Để tôi xem cậu thế nào”.

Người đàn ông gầy gò thản nhiên lên tiếng. Đột nhiên, kẻ này ngẩng đầu, hai chân đạp mạnh, lao về phía Lâm Chính. Tay kẻ này hóa thành vuốt chim ưng vồ thỏ, nhắm thẳng vào vùng bụng của anh.

Nếu mà chiêu thức này thành công thì ruột của Lâm Chính không khác gì bị lòi ra ngoài. Thế nhưng Lâm Chính không hề sợ, anh chỉ lật bàn tay, anh vung chưởng đỡ đòn tấn công.

Đúng lúc này, người đàn ông bất chợt thu tay về, dùng bàn tay còn lại đấm về phía ngực Lâm Chính. Chiêu này càng nhanh và mạnh hơn, lại bất ngờ như điện xẹt.

Rõ ràng đây mới là chiêu thức chết người. Đòn vừa rồi chỉ là chiêu che mắt. Nhà họ Khai mừng lắm, tất cả đều bị thu hút.

Thế nhưng…

Đúng lúc này…

Rắc! Tiếng xương gãy vang lên.

Người đàn ông kia nín thở, nhìn xuống thì thấy bàn tay Lâm Chính không biết từ lúc nào đã chộp chặt lấy bàn tay mình.

“Cái gì?”, người đàn ông thốt lên, cả cơ thể bỗng bật mạnh, tung chân định đá vào vùng dưới của Lâm Chính.

Thế nhưng vô ích. Lâm Chính lúc này cũng đã cử động chân, ghim chặt chân đối phương.

“Thú vị đấy”, người đàn ông nghiến răng, lập tức đập đầu về phía trước.

Lần này, Lâm Chính không hề phòng ngự. Hay nói cách khác là anh không có ý định phòng ngự.

Bụp!

Đầu của người đàn này quá đáng sợ, lúc đập vào ngực của Lâm Chính mọi người đều có thể nghe thấy âm thanh vô cùng nặng nề vang lên.

Nếu là người khác thì e rằng xương đã nát nhừ rồi. Thế nhưng Lâm Chính vẫn chẳng hề hấn gì.

Người đàn ông gầy còm ngẩng đầu nhìn với vẻ không dám tin. Còn Lâm Chính thì đang nhìn xuống kẻ này bằng vẻ vô cùng điềm đạm.

Ánh mắt đó giống như đang nhìn con dĩn vậy.

“Có vậy thôi à?”, giọng nói khàn đặc vang lên.

“Không hay rồi! Súng! Bắn ngay lập tức!”, người đàn ông nhận ra điều gì đó bất ổn nên hét lên.

Thế nhưng đã không kịp nữa rồi. Rắc. Chỉ nghe thấy âm thanh giòn giã vang lên.

Cổ tay người đàn ông bị Lâm Chính chộp chặt vặn gãy răng rắc, ngay sau đó là nhấc cả cơ thể người này lên và quăng.

Ầm. Âm thanh như bom nổ vang lên. Cả căn phong rúng chuyển.

Đám người mặc đồ đen xung quanh rút súng ra định bóp cò nhưng do cơn chấn động nên đứng không vững. Đợi khi bọn họ đứng vững lại thì một cảnh tượng khủng khiếp đã hiện ra trước mặt…

Người đàn ông lưng gù giống như một con chó giãy chết bị Lâm Chính bóp chặt. Cả cơ thể nhuốm máu, da bắt đầu bục ra. Trước mặt người này là một cái hố sâm hoắm, mặt đất nứt toác. Không còn nghi ngờ gì nữa, cơ thể của người này đập xuống đã tạo ra những vết nứt này…

Thật khủng khiếp. Tất cả đều không dám tin vào những gì xảy ra trước mặt.

“Nổ súng”, Khai Hoành không chịu được nữa bèn gầm lên. Nhưng vừa dứt lời thì.

“Phong Huyền Châm Quyết”, tiếng hô vang vọng không gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play