Đúng lúc này…

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, kéo tấm rèm lên che Tô Nhu lại, rồi nói với Lạc Thiên: “Giao Tiểu Nhu cho cô đấy, cô chăm sóc cô ấy, để tôi ra ngoài xem sao”.

“Được”, Lạc Thiên có chút lo lắng, nhưng vẫn gật đầu.

Lâm Chính mở cửa ra ngoài.

Bên ngoài là hai đồng chí mặc đồng phục cảnh sát, tài xế kia vẫn đứng bên cạnh. Xe cấp cứu đã đến, nhưng có Lâm Chính và Lạc Thiên ở đây, chỉ cần tình hình ổn định, thì cũng không cần đến bệnh viện ngay.

“Chào anh, xin hỏi anh là bác sĩ ở đây sao? Tình hình của nạn nhân sao rồi?”, một đồng chí hỏi.

“Người gặp tai nạn khi nãy là vợ tôi, vừa rồi tôi đã tiến hành cấp cứu cho cô ấy, các anh tạm thời không tiện vào”, Lâm Chính lạnh lùng nhìn gã tài xế kia, nói.

“Hóa ra anh là chồng của nạn nhân, vậy thì dễ giải quyết rồi”, đồng chí kia gật đầu, rồi hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện.

Sự việc nhanh chóng được xác định là một vụ tai nạn giao thông đơn giản, hiện giờ Tô Nhu cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng, sau khi kiểm tra thì gã tài xế kia cũng không có nồng độ cồn hay ma túy, nên việc cần làm tiếp theo là thương thảo chuyện bồi thường.

Nhưng theo Lâm Chính thấy thì đây không phải là một vụ tai nạn giao thông đơn giản.

Anh nhìn biển số chiếc xe Chevrolet kia, rồi lại nhìn tài xế, nói chuyện được vài câu, trong lòng vô cùng lạnh lẽo.

Biển số xe đến từ Quảng Liễu, và gã tài xế này cũng nói giọng Quảng Liễu.

Sáng sớm ra sao lại xảy ra chuyện như thế này chứ? Hơn nữa con đường này hẹp như vậy, ai lại lái xe nhanh như điên thế chứ?

Lâm Chính nhắm mắt, im lặng một lát rồi nói: “Hai đồng chí có thể cho tôi nói vài câu với anh này không?”.

“Không được”, hai người họ lập tức từ chối.

“Anh yên tâm, tôi sẽ không có hành động gì quá khích đâu, huống hồ vợ tôi cũng không gặp nguy hiểm về tính mạng, tôi không cần phải động đến anh ta, làm vậy chẳng phải tôi sẽ không lấy được tiền bồi thường sao?”, Lâm Chính cười nói.

Hai người chần chừ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.

Lâm Chính bước thẳng về phía gã tài xế.

Hắn vẫn có chút kiêng dè, không khỏi lùi lại một bước.

“Đừng lo, tôi sẽ không động đến anh”, Lâm Chính bình thản nói, sau đó nhỏ giọng nói tiếp: “Ít nhất là sẽ không ở đây”.

“Cậu muốn làm gì?”, gã tài xế cau mày.

“Là nhà họ Khai phái anh tới chứ gì?”, Lâm Chính hỏi.

Gã tài xế thả lỏng, cũng nhỏ giọng đáp: “Phải thì làm sao nào? Lâm Chính, tôi nói cho cậu biết, đây chỉ là khởi đầu, cậu mới là người cuối cùng mà cậu chủ Khai muốn xử lý”.

“Khai Mạc đang ở đâu?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

“Liên quan gì đến cậu? Cậu sẽ nhanh chóng trở thành một kẻ tàn phế thôi”, gã tài xế cười nhạt nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play