Tô Nhu cười khổ, nhưng không trả lời.
Lạc Thiên có chút thất vọng.
“Đúng rồi, Lâm Chính ở chỗ cậu sao?”.
“Ừ”.
“Ngày mai mình đến chỗ cậu, mình muốn nói chuyện với anh ấy…”
“Cậu muốn nói chuyện với anh ta thì chẳng phải lúc nào cũng được sao?”.
“Thôi để sáng mai đi”.
Tô Nhu nhỏ giọng đáp, rồi vội vàng rời đi.
Lạc Thiên thở dài, cũng không ngăn cản.
Tô Nhu trở lại bệnh viện, trông chừng bố mẹ trong phòng bệnh một đêm. Sáng hôm sau, cô mang theo cặp mắt gấu trúc đi về phía bãi đỗ xe của bệnh viện, định đến y quán của Lạc Thiên tìm Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc cô vừa lại gần chiếc xe của mình, thì bỗng có mấy người xông tới, một trong số đó là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, trang điểm đậm.
Bà ta nhìn chằm chằm Tô Nhu một lát, sau đó lạnh lùng nói: “Cô chính là Tô Nhu?”. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
A Chức2.
Anh Ta Vẫn Bại Hoại Như Vậy3.
Cảnh Đẹp Vắng Người Hoá Hư Vô4.
Em Quyến Rũ Hơn Họ=====================================
“Đúng vậy, cô có chuyện gì sao?”.
“Cô gọi ai là cô?”.
Người phụ nữa kia vung luôn tay lên tát.
Bốp!
Tô Nhu bị tát một cái, đau đến mức lùi lại mấy bước. Cô ôm mặt, vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Sao bà lại đánh người?”.
“Đánh người? Tôi còn muốn giết người đây!”.
Người phụ nữ kia giơ tay ra bóp cổ Tô Nhu.
Tô Nhu đau đớn túm chặt tay người phụ nữ kia, muốn gỡ tay bà ta ra, nhưng bà ta khỏe kinh khủng, cô không thể gỡ được.
Người phụ nữ đẩy mạnh một cái.
Tô Nhu ngã ngồi xuống đất, trên cần cổ thon dài trắng nõn là năm dấu ngón tay đỏ tươi.
“Tôi nói cho cô biết, tôi là mẹ của Hoa Mãn Thần! Nghe nói cô từ chối con trai tôi, con trai tôi nhìn trúng cô là phúc của cô! Nếu không phải con trai tôi thích cô, thì bà đây đã rạch mặt cô từ lâu rồi”, người phụ nữ lạnh lùng nói.
“Bà…”, Tô Nhu tức đến nỗi nước mắt muốn trào ra.
“Tôi cái gì mà tôi? Nghe đây, bây giờ con trai tôi đã mất liên lạc, tốt nhất cô hãy cầu nguyện cho tôi tìm được nó đi. Nếu nó có mệnh hệ gì, thì tôi sẽ chôn sống cô, cho cô xuống đó bầu bạn với nó”.
Bà ta nói xong liền phất tay, dẫn người rời khỏi bãi đỗ xe.
Tô Nhu cắn chặt môi, những giọt nước mắt tủi thân chảy trên khuôn mặt trắng nõn, rơi xuống tí tách.
Nhưng cô không nói gì, chỉ lặng lẽ lên xe, đến y quán của Lạc Thiên.
Tuy trên đường đi cô không ngừng lau nước mắt, để dấu tay trên mặt không còn thấy rõ nữa, nhưng lúc đến y quán, Lạc Thiên và Lâm Chính vẫn nhận ra sự khác thường.
“Mặt em làm sao vậy?”.
Lâm Chính đang ăn bữa sáng liền đặt bát mỳ trộn trong tay xuống, cau mày hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT