Hoa Mãn Thần sợ đến mức không đi nổi nữa.

Khi anh ta đến phía trước mới phát hiện, giữa đám người này có đặt một chiếc ghế, trên ghế… lại là Lâm Chính!

“Là tên vô dụng anh sao?”.

Hoa Mãn Thần la lên.

Anh ta vừa dứt lời, bên cạnh lập tức có người lao tới tát vào mặt Hoa Mãn Thần.

Bốp!

Hoa Mãn Thần bị tát ngã ra đất.

Anh ta nằm sấp trên đất, trên mặt là một dấu tay đỏ tươi.

“Anh… anh dám đánh tôi?”.

Hoa Mãn Thần nổi giận trừng mắt nhìn người đó, sau đó lại trừng Lâm Chính, quát lên: “Anh muốn chết sao? Anh có biết nhà họ Hoa chúng tôi có thế lực thế nào không? Anh muốn đối đầu với nhà họ Hoa tôi sao?”.

“Không phải tôi muốn đối đầu với nhà họ Hoa, mà là nhà họ Hoa đã đối đầu với tôi rồi!”.

Lâm Chính đứng dậy khỏi ghế, không tỏ biểu cảm gì, đi về phía Hoa Mãn Thần.

Hoa Mãn Thần sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Anh định làm gì?”.

“Không làm gì cả”.

Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó cầm một cây gậy đã chuẩn bị sẵn ở bên cạnh, đi tới.

“Anh… Anh dám động vào tôi thử xem! Tôi bảo đảm anh sẽ không có kết cục tốt!”, Hoa Mãn Thần gào lên.

Nhưng vô dụng.

Hoa Mãn Thần lập tức quay người định chạy, nhưng người ở bên cạnh đã phản ứng lại ngay, dùng hai tay ấn chặt lên vai Hoa Mãn Thần, giữ anh ta đứng yên tại chỗ.

“Lâm Chính, đợi đã, đợi đã… Giữa chúng ta không có thù oán gì sâu đậm, anh đừng làm bậy, thật đấy, coi như lỗi của tôi…”, Hoa Mãn Thần lải nhải, sốt ruột gào lên.

“Anh dám có ý đồ với vợ tôi, giữa chúng ta đã có thù oán sâu đậm rồi. Con người tôi có một tật xấu, những thứ thuộc về tôi, ai cũng không được đụng vào, đụng vào ắt sẽ chết! Hiểu chưa?”.

Lâm Chính nhịp nhịp chiếc gậy trong tay, nói.

“Anh… Thả tôi ra! Mau thả tôi ra!”, Hoa Mãn Thần điên cuồng giãy giụa, điên cuồng hét lên, nhưng không có tác dụng gì. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. A Chức
2. Anh Ta Vẫn Bại Hoại Như Vậy
3. Cảnh Đẹp Vắng Người Hoá Hư Vô
4. Em Quyến Rũ Hơn Họ
=====================================

Lâm Chính vung gậy, nhắm vào cánh tay của anh ta đánh xuống.

Rắc!

Cánh tay của Hoa Mãn Thần bị đánh gãy, tiếng xương gãy vang lên vô cùng to rõ.

“Á!”.

Hoa Mãn Thần hét lên thảm thiết, khàn cả giọng.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Lâm Chính lại vung gậy lên, điên cuồng đánh lên người anh ta.

Rắc!

Rắc!

Rắc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play