Lúc này, chiếc xe taxi dừng lại trước cửa khách sạn: “Hai vị tới ở đây hả? Nếu là như vậy thì tôi khuyên mọi người đổi khách sạn đi. Hôm nay ở đây diễn ra hội nghị thượng đỉnh, cả khách sạn được bao rồi, không tiếp khách ngoài đâu”, lúc này người tài xế quay lại nói.

“Chúng tôi tới tham gia hội nghị”, Tô Nhu mỉm cười, trả tiền rồi bước xuống.

“Tham gia hội nghị sao? Đùa nhau chắc, có ai tham gia hội nghị mà lại đi taxi đâu”, người tài xế không tin bèn lầm bầm rồi đạp chân ga rời đi.

Tô Nhu cảm thấy hơi căng thẳng bèn lấy thiếp mời ra rồi đi vào trong. Cô cũng nhìn thấy bên cạnh đỗ toàn siêu xe của các ông chủ lớn nên cảm thấy kích động: “Ôi trời ơi, đó chẳng phải là nữ vương giới thời thượng Trương Mina sao? Cô ấy cũng tới đây?”

“Lâm Chính mau nhìn người kia đi, đó là chủ tịch Trần Gia Hồng với thương hiệu son Huyết Hoa Hồng lớn nhất trong nước đây. Thật không thể tin được”.

“Cả người kia nữa. Anh mau nhìn xem”, Tô Nhu hét lớn.

Lâm Chính cười chua chát. Anh không thể hiểu được tâm trạng của Tô Nhu: “Tô Nhu, em đừng sùng bái bọn họ. Thực tế thì em cũng chẳng có gì kém họ cả, thậm chí còn giỏi hơn cả họ nữa. Em đừng quên, em cũng được mời tới đây”, Lâm Chính cười nói.

“Thế nhưng…em thật sự không đủ tư cách mà”. Tô Nhu cảm thấy không tự tin.

“Tin vào chính mình. Em là người tuyệt vời nhất”, Lâm Chính cười nói. Tô Nhu nín thở rồi gật đầu.

“Hóa ra là chủ tịch Tô của tập đoàn Duyệt Nhan. Mời cô đi theo tôi, chúng tôi đưa cô tới phòng nghỉ ở tầng 12 trước. Hội nghị sẽ được diễn ra vào lúc 9h. Tới khi đó, chúng tôi sẽ cho người tới thông báo với cô”, người tiếp đón mỉm cười nói.

“Phiền anh rồi”, Tô Nhu gật đầu.

Hai người được đưa tới phòng khách ở tầng 12. Vừa bước vào phòng Tô Nhu đã giật mình. Lúc này bên trong có không ít người đang ngồi. Tất cả đều là những nhân vật tai to mặt lớn.

Tô Nhu chưa bao giờ thấy một thế trận nào lớn như vậy. Cô bàng hoàng. May mà có Lâm Chính. Anh kéo cô ngồi xuống trước một chiếc bàn.

Căn phòng rất lớn, bên trong có nhiều bàn trà nhỏ, ghế so pha, thậm chí là cả chỗ đánh bóng bàn.

Các ông chủ đang uống trà đàm đạo. Mọi người nói chuyện rất nhỏ. Bầu không khí vô cùng hài hòa

Có tới tám người phục vụ. Tôi Nhu và Lâm Chính vừa ngồi xuống thì một người phục vụ đã bước tới: “Hai vị muống uống gì ạ?

“Nước”, Lâm Chính lên tiếng.

“Cho tôi một ly cafe”, Tô Nhu mỉm cười.

“Vâng! Đợi một chút ạ”, người phục vụ gật đầu. Thế nhưng người này vừa định rời đi thì bỗng có một giọng nói vang lên: “Chuẩn bị cho cô đây một ly Blue Lover đi”,

Tô Nhu và Lâm Chính giật mình, vội quay qua nhìn. Họ phát hiện đó chính là Trương Mina.

“Cô…Trương Mina…chào cô”, Tô Nhu căng thẳng đứng dậy.

“Xem ra tôi cũng còn chút danh tiếng nhỉ. Cô vẫn còn nhận ra tôi, nhưng không biết cô là…”, Trương Mina mỉm cười.

“Tôi tên Tô Nhu, là người phụ trách tập đoàn Duyệt Nhan ở Giang Thành. Cô Mina, tôi là fan của cô đấy”, Tô Nhu kích động.

“Tập đoàn Duyệt Nhan ở Giang Thành sao”, Trương Mina chau mày nhưng nhanh chóng mỉm cười: “Hóa ra là chủ tịch Tô, tôi còn tưởng là người mẫu nào cơ, đang định tìm cô để nhờ đi catwalk cơ đấy”.

“À…catwalk sao? Tôi…không biết đi!” Tô Nhu tỏ ra lúng túng.

“Không sao, cô muốn catwalk thì tôi có thể dạy. Cô là sếp thì chắc là tới tham gia hội nghị rồi. Cô mà catwalk tôi không mời nổi đâu, coi như tôi chưa nói gì nhé”, Trương Mina mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play