“Đây là ai vậy?”

“Hình như họ tới giúp chúng ta”.

“Tốt quá rồi. Chúng ta được cứu rồi”, người của Tử Huyền Thiên thấy vậy thì mừng lắm, ai cũng cố gắng chiến đấu tiếp.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lăng Kiếm Phi thở phào. Ông ta cố gắng bò dậy, nhìn bóng hình phía trước và cười chua chát: “Các hạ có lẽ chính là Cực Lạc Kiếm Quân đại nhân?”

Thế nhưng Cực Lạc Kiếm Quân dường như không nghe thấy. Ông ta chỉ khẽ hừ một tiếng rồi lao lên đi tấn công Mạn Sát Hồng.

“Quả nhiên là quái nhân”, Lăng Kiếm Phi không hề tức giận, chỉ cười nhạt và nhìn về hướng Cực Lạc Kiếm Quân lao đi.

Cực Lạc Kiếm Quân đuổi theo Mạn Sát Hồng với tốc độ nhanh nhất có thể. Tốc độ của đối phương cũng không hề chậm. Dù đã bị thương nhưng Ma Nữ vẫn còn sức, vẫn có thể dùng toàn lực để bỏ trốn. Một lúc sau, Cực Lạc Kiếm Quân đã để mất dấu.

Điều này khiến ông ta tức lắm. Thế nhưng ông ta biết kẻ thù không thể chạy thoát được nên vẫn không từ bỏ, chỉ cố gắng lần theo khí tức của Ma Nữ.

Ma Nữ cũng vô cùng uất hận.

“Kẻ đó là thế nào vậy? Lẽ nào muốn xâm nhập cả vào khu vực của Thiên Ma Đạo?”, Mạn Sát Hồng thầm chửi rủa. Điều này khiến Ma Nữ cảm thấy có gì đó không ổn.

Ma Nữ đột nhiên dừng lại, trố tròn mắt khi nhìn thấy một bóng hình xuất hiện trên đường ngay phía trước.

“Mạn Sát Hồng, tới đây thôi”, giọng nói lạnh lùng vang lên.

Mạn Sát Hồng trông vô cùng khó coi, bà ta nhìn chăm chăm bóng người trên con đường trước mặt. Bà ta không thể nào quên được bóng hình đó.

Bởi vì đây là người đầu tiên khiến Ma Nữ có cảm giác sợ hãi tột cùng. Ma Nữ đã sống bằng này tuổi, đã tung hoành khắp nơi và đạt tới đỉnh cao của sự tồn tại nhưng mà chưa một ai có thể khiến bản thân bà ta có cảm giác sợ hãi như thế.

Người này…quả thật quá đáng sợ. Mạn Sát Hồng có tính kỹ tới mức nào thì cũng không thể ngờ người này lại xuất hiện ở đây. Bà ta tin đây không phải là một sự trùng hợp.

“Cậu tới giết tôi đúng không?”, Mạn Sát Hồng bặm môi, hét lớn.

“Đương nhiên”, Lâm Chính điềm đạm nhìn Mạn Sát Hồng: “Bà đã muốn giết tôi diệt khẩu, tiêu diệt cả những người bên cạnh tôi thì đương nhiên tôi không thể để bà sống được rồi. Mạn Sát Hồng, hôm nay ở đây sẽ trở thành nấm mồ của bà”

“Muốn giết tôi sao? Sợ là không đơn giản như vậy đâu”.

Mạn Sát Hồng sẽ không đứng yên chịu chét. Bà ta biết nếu cứ chần chừ, Cực Lạc Kiếm Quân ở phía sau mà đuổi kịp thì thật sự là có mọc cánh cũng không thể bay được. Bà ta khẽ gằn giọng, lao về phía Lâm Chính. Ma khí phóng ra, đôi mắt bà ta biến thành màu đỏ máu. Sức mạnh đáng sợ như muốn xới tung cả không gian.

Thế nhưng Lâm Chính cũng đã có sự chuẩn bị. Anh ghim vài cây châm và điều động sức mạnh.

Hai bên va chạm trực diện. Lâm Chính lùi bật về sau, loạng choạng. Mạn Sát Hồng cũng phải lùi hai bước, thế nhưng có vẻ là trạng thái tốt hơn của Lâm Chính nhiều.

“Hả?”, bà ta tỏ vẻ bất ngờ: “Sao thế. Sức mạnh của cậu không bằng trước đây. Lẽ nào…cậu cũng bị thương rồi”.

Lâm Chính không nói gì, cũng không tấn công, chỉ nhìn chăm chăm bà ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play