Một cái bóng màu đen sì lao tới từ sau lưng Lăng Kiếm Phi, đánh vào lưng ông ta với khí thế sét đánh không kịp bưng tai.

Bốp!

Lăng Kiếm Phi không kịp phản ứng, cả người bay đi, va vào tảng đá ở bên cạnh.

Ầm!

Tảng đá nổ tung.

Lăng Kiếm Phi ngã lăn xuống đất, phun ra rất nhiều máu tươi và thịt vụn.

Ông ta khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn người đánh lén mình, khàn giọng nói: “Tên Ma Quái thứ ba?”.

“Ha ha ha, Lăng Kiếm Phi, không ngờ tới chứ gì? Ba Ma Quái liên thủ đánh ông, đây là vinh hạnh trước nay chưa từng có đâu!”, Mạn Sát Hồng cười lớn, ánh mắt đầy đắc ý.

“Không ngờ Thiên Ma Đạo các bà lại coi trọng tôi như vậy”.

Lăng Kiếm Phi khó nhọc bò dậy, lau máu ở khóe miệng đi, đanh giọng nói.

“Đương nhiên rồi, Lăng Kiếm Phi, ba Ma Quái đồng thời ra tay thì ông tuyệt đối không có đường sống, mà Tử Huyền Thiên của ông cũng chết là cái chắc! Thế này đi, tôi sẽ cho ông một con đường sống! Chỉ cần ông đồng ý gia nhập Thiên Ma Đạo, uống ma huyết, trở thành ma nhân, thì tôi sẽ không giết ông, được không?”, Mạn Sát Hồng mỉm cười nói.

Nếu có thể khuyên Lăng Kiếm Phi gia nhập Thiên Ma Đạo thì đúng là lập công lớn.

Nhưng Lăng Kiếm Phi lại cười khẩy.

“Làm người không làm lại đi làm quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ? Sao có thể chứ? Thôi bà mau ra tay đi! Hôm nay e là Thiên Ma Đạo các bà sẽ mất ba Ma Quái rồi!”.

“Hừ! Thật là ngông cuồng! Lăng Kiếm Phi, nếu ông đã chán sống, thì cũng đừng trách tôi! Tôi không tin ông có thể thắng được ba Ma Quái này!”, ánh mắt Mạn Sát Hồng lạnh tanh, không chút do dự quát lớn: “Giết!”.

Ba tên Ma Quái đồng thời ra tay, lao tới đánh Lăng Kiếm Phi.

Ma khí tàn bạo lập tức hóa thành đại thế ập về phía ông ta.

Rắc!

Mặt đất dưới chân Lăng Kiếm Phi nứt toác ra, còn bản thân ông ta cũng có chút không gượng nổi, suýt nữa thì quỳ sụp xuống trước sự bức ép của đại thế này.

Thật là khủng khiếp!

Ma quái thường là những thể loại tu luyện nửa người nửa ma. Bọn chúng vì muốn tìm kiếm võ đạo vô thượng mà không từ thủ đoạn, không từ phương pháp để đạt được mục đích.

Những kẻ điên rồ này không ngừng lún sâu vào ma đạo, để cho cả tâm và thân chìm đắm trong đó. Chúng tử bỏ ý thức, trở thành một thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ. Và loại người này được gọi là ma quái.

Thế nhưng…không phải ai cũng có thể trở thành ma quái. Kẻ được gọi là mai quái mặc dù đã mất đi thân và tâm nhưng thực lực thì lại vô cùng khủng khiếp, không phải là thứ mà người thường có thể so sánh được.

Lăng Kiếm Phi tin rằng, đám ma quái này trước khi phát điên thì đều có thực lực ngang ngửa với ông ta. Giờ ông ta vẫn có thể giao đấu được vài chiêu với chúng chẳng qua là vì Mạn Sát Hồng muốn khống chế chúng nên cho chúng dùng một loại thuốc đặc biệt khiến chúng vẫn còn một chút ý thức. Và điều đó cũng khiến thực lực của chúng bị hạn chế.

Mà dù có như vậy thì Lăng Kiếm Phi cũng không thể cầm cự được lâu. Thực lực của Tam Tôn Ma Quái quá đáng sợ. Tuy nhiên Lăng Kiếm Phi không định thoái lui. Nếu như ông ta định bỏ chạy thì đã Tam Tôn Ma Quái cũng không thể nào giữ ông ta lại được. Tuy nhiên đây là Tử Huyền Thiên, ông ta lại là chưởng môn. Nếu ông ta bỏ chạy thì những người sau lưng ông ta phải làm sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play