“Cậu muốn những bảo vật khác cũng không thành vấn đề, nhưng những thứ này, tôi không thể đưa cho cậu! Ngoài ra, tôi cần dây chuyền Phượng Hoàng trên cổ của cậu để chữa trị cho đồ đề của tôi! Tôi nghĩ cậu sẽ không từ chối, phải không?”

Nói đến đây, ánh mắt của Thần Nữ Thái Vũ trở nên lạnh lẽo.

Hiển nhiên, bà ta không có cách nào để trị thương cho đồ đệ của mình, chỉ có thể dựa vào dây chuyền Phượng Hoàng.

Lâm Chính khẽ mỉm cười, cũng không từ chối, anh cởi dây chuyền Phượng Hoàng ném qua.

Thần Nữ Thái Vũ lập tức đeo lên trên người đồ đệ của mình.

Trong giây lát, dây chuyền Phượng Hoàng bắt đầu phát ra những chùm ánh sáng nhiều màu sắc, những vết thương trên người anh ta cũng đang lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Thiên Diệp và Thái Thương Long sững sờ một lúc.

Kì diệu vậy à?

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Thần Nữ đại nhân, thứ cho tôi nói thẳng, sợi dây chuyền này chưa chắc đã cứu được đồ đệ của bà!”

“Cậu nói gì cơ?”

Thần Nữ Thái Vũ giật mình.

Lâm Chính cười nhạt: “Sợi dây chuyền này có vẻ thần kỳ, thực tế công hiệu của nó không toàn năng giống như bà nói. Nó quả thật có thể giúp người bị thương nặng dần dần hồi phục, nhưng nó không trừ được độc, không trừ được khí! Bây giờ đồ đệ của bà không những bị độc tố của Cửu Thải Độc Mãng xâm nhập cơ thể, mà còn có luồng khí kình đáng sợ do ông lão để lại phá nát lục phủ ngũ tạng. Sợi dây chuyền này cùng lắm chỉ có thể chữa trị vết thương ngoài da của đồ đệ bà, còn vết thương trong cơ thể lại không có cách nào khác! Thậm chí vì sức mạnh của dây chuyền mà kích thích khí kình trong cơ thể anh ta khiến vết thương của anh ta nghiêm trọng thêm”.

“Cậu nói bậy!”.

Thần Nữ Thái Vũ thẹn quá hóa giận, quát lên: “Dây chuyền Phượng Hoàng là vật mà tổ tiên thần miếu tôi tạo ra, thần kỳ đến thế nào, sao có thể không trị khỏi chút vết thương nhỏ này?”.

Nhưng bà ta vừa dứt lời, người đàn ông trẻ tuổi đã phun ra một ngụm máu đen.

“A Nam!”.

Thần Nữ Thái Vũ biến sắc: “Con sao vậy?”.

“Sư phụ, con… con rất khó chịu… con rất đau…”.

A Nam yếu ớt kêu lên, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống theo gương mặt của anh ta, ngũ quan không ngừng méo mó.

Nhìn tới đó, Thần Nữ Thái Vũ lập tức vung chưởng, thử dùng khí kình mạnh mẽ của mình giúp anh ta lưu thông khí mạch.

Nhưng bà ta vừa chạm tay vào.

Phụt! Phụt…

A Nam liên tục phun ra mấy ngụm máu, ngất xỉu tại chỗ.

“A Nam! A Nam!”.

Thần Nữ Thái Vũ vội hét lên.

Anh ta đã không còn tri giác.

“Sao lại như vậy?”, Thần Nữ Thái Vũ mở to mắt, ngơ ngác lẩm bẩm.

“Xem ra dây chuyền Phượng Hoàng đúng thật không lợi hại như trong tưởng tượng!”.

“Thần Nữ đại nhân, tôi khuyên bà vẫn nên cầu xin thần y Lâm đi! Thần y Lâm có danh hiệu thần y, đừng thấy cậu ta trẻ tuổi mà lầm, y thuật của cậu ta có thể gọi là độc nhất vô nhị, không ai sánh kịp. Trên thế giới này không có bệnh gì mà cậu ta không chữa trị được!”, Thiên Diệp ở bên lên tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play