“Bắt đầu từ lúc thí luyện, bà đã thấp thỏm không yên, từ hành động thái độ của bà, thì bà chỉ mong chúng tôi nhanh chóng rời đi. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là bà rất hay nhìn vào trong thần miếu, nếu thần miếu không có vấn đề gì thì tại sao bà lại nhìn như vậy?”, Lâm Chính bình thản nói.

“Cậu rất thông minh! Nhưng có lúc thông minh quá sẽ tự hại bản thân! Tôi khuyên cậu bớt lo chuyện bao đồng đi, nếu không sẽ phải bỏ mạng ở đây đó!”, Thần Nữ Thái Vũ nhỏ giọng nói.

“Thần Nữ đại nhân, nếu tôi đã bắt gặp thì đương nhiên phải nhúng tay rồi”.

Lâm Chính bình thản nói rồi tiến về phía ông lão gầy yếu kia.

“Cậu làm gì vậy?”, Thần Nữ cuống lên.

“Đứng lại!”.

Ông lão nghiêm giọng quát.

Không chờ Lâm Chính ra tay, Thần Nữ Thái Vũ đã ngăn anh lại, dữ tợn nói: “Các cậu mau cút đi, chuyện của tôi không cần các cậu nhúng tay!”.

“Thần Nữ đại nhân hốt hoảng như vậy, xem ra bà rất coi trọng đồ đệ này”, Lâm Chính mỉm cười nói: “Cũng phải, cái gọi là thí luyện mà bà tổ chức, chính là để đồ đệ của bà thu thập sở trường của mọi nhà, biến anh ta thành một võ sĩ toàn năng. Tôi nghĩ chắc hẳn thiên phú của anh ta cũng rất đáng sợ nhỉ? Bà dốc lòng bồi dưỡng như vậy, không tiếc lấy cả chí bảo của thần miếu Thái Vũ ra dụ người đời cơ mà! Đủ thấy bà đã gửi gắm toàn bộ hi vọng lên đồ đệ này, tôi nghĩ… chắc bà cũng muốn thông qua anh ta để chấn hưng thần miếu Thái Vũ, đúng không?”.

“Phải thì sao chứ? Cậu ấy là tương lai của thần miếu Thái Vũ, tôi không cho phép cậu ấy xảy ra chuyện. Thế nên tôi khuyên cậu đừng hành động lỗ mãng, nếu không tôi sẽ giết cậu!”, Thần Nữ Thái Vũ lạnh lùng nói.

“Tôi chỉ muốn giúp bà”.

“Hừ, tôi thấy cậu cũng là có mục đích cả, nếu không vô duyên vô cớ sao lại giúp tôi?”.

“Thần Nữ đại nhân, bà đúng là không biết tốt xấu! Nếu chúng tôi đi rồi thì bà đối phó với người này kiểu gì? Bây giờ ông ta đang uy hiếp đồ đệ của bà, muốn thế nào bà phải làm thế ấy! Nếu ông ta nhân cơ hội giết bà thì bà cũng không thể phòng bị được! Thà để tôi ra tay còn hơn!”.

“Không! Cậu cút luôn đi!”.

“Thần Nữ đại nhân!”.

“Không đi chứ gì? Được, vậy tôi đưa cậu đi!”.

Thần Nữ Thái Vũ nổi giận mắng, giơ tay đánh một chưởng về phía Lâm Chính.

Thân hình Lâm Chính lóe lên, lập tức tránh được, nhưng cũng không khách khí, lật tay đánh một quyền về phía Thần Nữ Thái Vũ.

Bà ta lập tức lùi lại.

“Hừ! Không biết tốt xấu! Nếu đã vậy thì đừng trách tôi!”, Lâm Chính lạnh lùng quát, rồi lại phát lực, huy động khí kình tấn công.

“Khốn kiếp!”.

Thần Nữ Thái Vũ nổi trận lôi đình, lật tay đánh lại.

Hai bên bắt đầu giết chóc lẫn nhau trong thần miếu Thái Vũ đổ nát.

“Hả?”.

Những người có mặt đều vô cùng kinh ngạc.

“Điên rồi! Điên rồi! Thần y Lâm điên rồi!”.

“Anh ta ra tay với cả Thần Nữ Thái Vũ!”.

“Anh ta chán sống sao? Tưởng Thần Nữ Thái Vũ là Thái Thương Long chắc? Sao anh ta có thể đánh được chứ?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play