Bác sĩ kia nhìn thấy người bước vào, lập tức sửng sốt.

“Ai là người nhà của Trương Tinh Vũ?”, chủ nhiệm hỏi.

“Tôi đây, có chuyện gì vậy?”, Tô Nhu vội hỏi.

“Trương Tinh Vũ được cứu rồi”, chủ nhiệm mỉm cười nói: “Tôi vừa nhận được điện thoại của Hiệp hội Y học Giang Thành, chiều nay Hội trưởng Lâm sẽ đến khảo sát, đến lúc đó chúng tôi sẽ nhờ Hội trưởng Lâm ra mặt, cứu chữa cho mẹ cô!”.

“Hội trưởng Lâm là ai?”, Tô Nhu khó hiểu hỏi.

“Đương nhiên là thần y Lâm nổi tiếng như cồn của Giang Thành chúng ta rồi!”, chủ nhiệm cười đáp.

Ông ta vừa dứt lời, phòng bệnh lập tức trở nên im phăng phắc…

“Thần… thần y Lâm sẽ đến bệnh viện?”, Hoa Mãn Thần mắt tròn mắt dẹt.

Tô Nhu và Tô Quảng cũng chấn động không thốt nên lời.

“Bệnh tình của bà Trương rất không lạc quan, ca phẫu thuật của chúng tôi cũng chỉ có thể tạm thời giúp bà ấy cầm cự, muốn điều trị thì rủi ro rất lớn. Nhưng nếu thần y Lâm ra tay thì chắc chắn bà Trương có thể chuyển nguy thành an. Cô Tô, bệnh viện chúng tôi sẽ không bỏ rơi bất cứ bệnh nhân nào, nhưng vết thương của bà Trương thì chúng tôi cũng lực bất tòng tâm. Bây giờ chỉ có thể dựa vào thần y Lâm, bệnh viện hy vọng cô có thể nói rõ tình hình với thần y Lâm, mong cô hãy nắm bắt lấy cơ hội này”, chủ nhiệm kia nói xong, đang định rời đi.

Tô Nhu vẫn có chút đờ đẫn.

Hoa Mãn Thần vội vàng kéo chủ nhiệm lại.

“Có chuyện gì vậy chủ nhiệm? Đang yên đang lành, sao thần y Lâm lại đến khảo sát? Có phải các ông nhầm không?”, Hoa Mãn Thần trừng mắt hỏi.

“Không nhầm đâu, tuy Hiệp hội Y học gọi đến rất bất ngờ, nhưng chuyện này là chính xác”, chủ nhiệm mỉm cười đáp, rồi rời đi.

Hoa Mãn Thần nghe thấy thế thì ngồi phịch xuống ghế.

Bác sĩ kia kích động chạy đi, hiển nhiên là muốn chuẩn bị một phen để còn gặp thần tượng.

Đương nhiên, người chấn động nhất chính là Tô Nhu.

Cô trợn tròn hai mắt, nhìn Lâm Chính đầy kinh ngạc.

“Là anh làm sao? Anh… quen thần y Lâm?”, cô hỏi với vẻ khó tin.

“Sao có thể là anh ta được chứ?”, Hoa Mãn Thần lập tức cướp lời, nói: “Chắc chắn là anh ta nhận được tin, biết hôm nay thần y Lâm sẽ đến, nên mới nói ra những lời như vậy. Còn nữa Lâm Chính, tôi nói cho anh biết! Anh nói là anh mời thần y Lâm đến! Nhưng lát nữa Tiểu Nhu phải đi cầu cứu thần y Lâm, nên nói một cách nghiêm túc, thì thần y Lâm không phải do anh mời! Nếu luận thắng thua thì cũng là anh thua! Anh thua rồi!”.

Anh ta dứt lời, Tô Nhu và Tô Quảng đều gật đầu.

Hoa Mãn Thần nói có lý.

Sau cuộc thi y học Hoa – Hàn, đã lâu lắm thần y Lâm không có tin tức gì, bên ngoài có rất nhiều người đồn thần y Lâm chính là Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa, nhưng hiện giờ chưa có bất cứ chứng cứ thiết thực nào, nên cũng có rất nhiều người không nghĩ rằng hai người này là một.

Người như thần y Lâm, sao Lâm Chính có thể quen biết được chứ?

Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bỗng nói: “Có phải tôi mời hay không thì chẳng phải rất đơn giản sao? Thần y Lâm đến cứ hỏi anh ấy chẳng phải sẽ biết sao?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play