“Ha ha, rất xin lỗi, tôi phải sống, hơn nữa phải sống tốt. Còn các người, lát nữa đã nghĩ được xem là mình sẽ chết như thế nào chưa?”, Thái Thương Long để lộ nụ cười đắc ý.

Đám đông tỏ ra mất tự nhiên. Không ai có thể ngờ Thái Thương Long lại vô liêm sỉ như vậy, anh ta dám đánh lén sau lưng.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, chỉ có thể trách thần y Lâm quá mềm lòng. Đến cả Vệ Tân Kiếm còn cảnh giác mà anh thì không. Thậm chí còn đích thân dìu đối thủ dậy. Khoảng cách gần như thế, không phải để cho Thái Thương Long có cơ hội đánh lén thì là gì?

“Thần y Lâm lợi hại thật thế nhưng đầu óc cứ như có vấn đề ấy”, Bắc Hiên Trường Không bật cười.

“Đúng thật là! Nếu là tôi thì tôi đã giết chết Thái Thương Long luôn rồi, hà tất phải giả nhân giả nghĩa như thế”, Di Nguyệt Cung Nữ tức giận.

Nếu như thần y Lâm mà kết liễu luôn Thái Thương Long thì bọn họ cũng chẳng cần cúng nạp cho anh ta thứ gì.

Giờ quyền chủ động lại thuộc về Thái Thương Long. Vậy thì bọn họ cũng không dễ sống rồi.

“Đồ ngốc, giờ thì đã hối hận chưa?”, Thái Thương Long phát lực, cây đinh trong tay đâm sâu hơn nữa vào người Lâm Chính. Anh ta có thể cảm nhận được cơ thể của Lâm Chính đang run lên.

Thái Thương Long hào hứng lắm. Anh ta nheo mắt cười: “Nếu là tôi thì tôi nhất định sẽ không để xảy ra sai lầm như vậy. Đối xử với kẻ địch, nhất định là phải diệt tận gốc. Nhất định không được tha mạng cho kẻ đó. Chỉ có giết thôi. Anh lại không biết điều đó. Thật đáng tiếc. Thần y Lâm”.

“Đáng tiếc sao? Là đáng thương chứ”, Lâm Chính nổ ra một ngụm máu và cười thản nhiên.

“Đúng là đáng thương. Nhưng giờ mà anh còn cười được sao?”, Thái Thương Long khá bất ngờ.

“Tôi thấy người đáng thương và nực cười là anh mới đúng”, Lâm Chính quay qua.

Thái Thương Long giật mình: “Ý của anh là gì?”

“Anh còn không hiểu? Thực ra ngay từ đầu, tôi không hề có ý định tha cho anh. Anh tưởng rằng anh có thể đánh lén được tôi”, Lâm Chính cười thản nhiên: “Nhìn cánh tay của anh đi”.

Thái Thương Long hít một hơi thật sâu, vội cúi xuống nhìn. Anh ta phát hiện cánh tay mình đã đen xì từ bao giờ. Nhìn giống như là bị trúng độc…

“Hả?”

Anh ta giật mình, rút cây đinh ra khỏi người Lâm Chính và vội vàng lùi lại, run rẩy nhìn anh: “Tay của tôi, tay của tôi…anh đang làm gì nó?”

Những người ở bên dưới cũng nín thở. Họ nhìn hai người trên võ đài bằng vẻ thất kinh.

“Là do thần y Lâm làm à?”

“Ôi trời, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Tay của Thái Thương Long hình như bị trúng độc rồi”, những tiếng hô vang lên.

“Làm gì à? Tự sát là do anh tự tạo ra, lẽ nào còn muốn tôi trị thương cho anh”, Lâm Chính mỉm cười.

“Sao có thể như vậy được…Anh đã hạ độc lúc nào?”, Thái Thương Long trợn ngược mắt.

“Anh nói xem tôi chạm vào anh khi nào?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Thái Thương Long giật mình. Lúc này mới nhớ lại khi nãy Lâm Chính có chạy tới dìu mình. Khi đó, Lâm Chính đã động vào hai tay của anh ta.

“Lẽ nào…khi đó…anh đã hạ độc tôi”, Thái Thương Long sợ hãi hét lên.

“Đúng vậy. Vậy nên tôi mới nói ngay từ đầu tôi đã không có ý định tha cho anh rồi”, Lâm Chính trả lời.

“Khốn nạn. Bỉ ổi”, Thái Thương Long nổi giận.

“Anh cũng không có tư cách để chửi tôi bỉ ổi”, Lâm Chính lắc đầu bật cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play