Màu xanh lam? Thật kỳ quái!

“Tôi không may mắn cho lắm? Không không, tôi rất may mắn, vận may của anh cũng không tệ, lại trúng được viên độc dược mất hiệu lực. Ha ha, chỉ tiếc vận may của anh phải kết thúc tại đây!”.

Thái Thương Long cười nói, đi thẳng về phía Lâm Chính.

“Vận may của tôi đúng là rất tốt, có thể dùng viên độc dược này! Có lẽ các người không biết phải không, trong tất cả đan dược mà Thần Nữ Thái Vũ đưa, chỉ có dược lực của độc dược là mạnh nhất! Bởi vì nếu độc dược không đủ mạnh thì sẽ không làm chết người được! Vì vậy dược liệu dùng để luyện chế nên số độc dược này đều là cao cấp nhất, hiếm có nhất!”, Lâm Chính hờ hững nói.

Thái Thương Long khựng lại, nhíu mày: “Chuyện này thì chứng tỏ điều gì?”.

“Ngu xuẩn! Vô tri!”.

Lâm Chính lắc đầu nói: “Anh biết viên đan dược tăng năm mươi năm công lực mà anh uống được dùng cái gì luyện thành không?”.

“Dùng cái gì luyện?”, Thái Thương Long hạ giọng hỏi.

Không biết vì sao anh ta cảm thấy có gì đó bất ổn trong lời nói của Lâm Chính.

“Từ mùi vị phán đoán, thuốc tăng trưởng mà anh uống ít nhất cần có ba mươi bảy loại dược liệu, trong đó có mười bảy loại dược liệu thế kỷ này đã tuyệt tích, không thể phối được nữa. Hai mươi loại dược liệu còn lại cũng là bảo vật hiếm có, muốn gom đủ khó như lên trời, sau đó phối hợp với cách luyện chế đặc biệt mới luyện thành thuốc tăng trưởng quý giá như vậy! Nhưng hiệu quả tăng trưởng của đan dược này thật ra không cố định”.

“Không cố định? Là ý gì?”, Thái Thương Long khó hiểu hỏi.

“Vì dược hiệu của dược vật xưa nay đều sinh hiệu tùy theo người, có một số người thiên phú siêu phàm, thể chất đặc biệt, xung đột với dược hiệu, được dược lực tăng trưởng cũng có hạn! Như anh dùng thuốc này tăng ba mươi năm công lực, nhưng có người dùng thuốc này có thể tăng năm mươi năm công lực, thậm chí một trăm năm công lực. Do đó, dược hiệu của loại thuốc này khác nhau tùy theo từng người, rất không ổn định!”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Hừ, vậy thì đã sao? Tôi có ba mươi năm công lực này đủ để giết anh rồi!”, Thái Thương Long lạnh lùng nói.

“Vậy thì chưa chắc!”.

Lâm Chính nói: “Dược hiệu của độc dược lại cực kỳ ổn định, dù là ai dùng cũng chỉ có một kết quả, đó là chết!”.

Thái Thương Long sửng sốt, vô thức hỏi: “Vậy luyện chế độc dược… dùng bao nhiêu dược liệu?”.

“Bốn trăm mười ba loại! Trong đó có hơn ba trăm dược liệu là thảo dược cổ, đã hoàn toàn tuyệt tích, số độc dược này có lẽ là sản vật của mấy trăm năm trước!”, Lâm Chính nói.

Nhiều người hít sâu một hơi.

Không ngờ số độc dược đó lại quý giá như vậy.

Chẳng trách người dùng thuốc này lại chết ngay lập tức!

Đây là sản vật của thần miếu Thái Vũ sao? Thần miếu Thái Vũ quả nhiên phi phàm.

“Nếu đã như vậy, dược lực của độc dược có lẽ vô cùng mạnh, vì sao anh chưa chết?’.

Thái Thương Long nhíu mày, trầm giọng hỏi.

“Vì tôi đã thay đổi dược tính của thuốc này, dùng châm bạc đâm vào cơ thể tôi trước làm bước đệm. Đợi độc dược vào cơ thể thì lập tức dùng độc công độc, làm tan biến tất cả độc tố, hấp thu tất cả dược lực…”, Lâm Chính nói.

“Cái gì?”.

Thái Thương Long ngạc nhiên: “Sao… sao anh lại có được thủ đoạn như vậy?”.

“Hình như anh xem thường y thuật của tôi à?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play