“Thái Thương Long? Hừ, hắn thì là cái thá gì? Có sư phụ ở đây, thiên kiêu hạng ba thì đã sao? Thiên phó chưởng môn, ông không biết đâu, Thái Thương Long bị chúng tôi đánh chạy ra đây đấy!”, Vệ Tân Kiếm đắc ý cười nói.

Thiên Diệp nhíu mày: “Vệ Tân Kiếm, từ lúc nào mà cậu lại ăn nói linh tinh vậy?”.

“Phó chưởng môn, tôi nói sự thật! Không tin, ông có thể hỏi bọn họ đi!”, Vệ Tân Kiếm đáp.

“Đúng vậy, phó chưởng môn!”.

“Thái Thương Long thật sự bị chúng tôi đánh chạy mất rồi!”.

Những người khác nhao nhao lên tiếng.

Thiên Diệp nghe vậy hơi nghi ngờ.

Ngược lại, người xung quanh thì chế giễu.

“Người của Tử Huyền Thiên đúng là giỏi khoác lác, thiên kiêu thứ hạng ba bị các người đánh chạy mất? Đừng chọc chúng tôi cười nữa!”.

“Cũng không soi lại mình đi! Trước mặt thiên kiêu xếp hạng ba, các người là cái thá gì?”.

“Giỏi khoác lác vậy à? Tôi thấy Thái thiên kiêu nghe các người khoác lác đến mức bỏ đi mất rồi chứ nhỉ?”.

“Ha ha ha ha…”.

Mọi người cười lớn.

Người của Tử Huyền Thiên ai nấy đều căm phẫn, tràn đầy phẫn nộ.

Nhưng Thiên Diệp lập tức ngăn bọn họ lại.

“Đủ rồi, cứ để bọn họ nói! Bất kể thế nào, các cậu có thể bình an quay về là được”, Thiên Diệp nói.

“Vâng, phó chưởng môn”.

Mọi người chắp tay.

“Thiên phó chưởng môn, ông có biết Thái Thương Long đã đi đâu không?”.

Lâm Chính nhìn quanh, không tìm thấy bóng dáng của Thái Thương Long, lập tức hỏi.

“Không biết, cậu ta giao đá Thái Vũ cho Thần Nữ xong thì chạy đi nơi khác, không rõ đi đâu”.

“Thế à?”.

Lâm Chính như có điều suy nghĩ, gật đầu: “Xem ra đúng như tôi đoán, Thái Thương Long… quả thật đang chuẩn bị cho vòng đấu thứ hai!”.

Đám người Lâm Chính rời khỏi vùng cơ quan. Bên trong khu vực này lại xuất hiện vài bóng hình khác. Những những người này đều bị thương, máu ướt đẫm quần áo.

Điều khiến bọn họ kinh ngạc đó là Bắc Hiên Trường Không và Di Nguyệt Cung nữ cũng đã bước ra. Bắc Hiên Trường Không còn đỡ, người vẫn còn lành lặn nhưng Di Nguyệt Cung Nữ thì rõ ràng là trông vô cùng thê thảm.

Người cô ta đầy vết thương, mặt tái mét, hơi thở trở nên hỗn loạn. Cô ta vừa đi vừa thở dốc, xem ra bị thương không hề nhẹ.

“Công chúa điện hạ vẫn ổn chứ?”, Bắc Hiên Trường Không bước tới.

“Vẫn…ổn, lát nữa bôi chút thuốc là sẽ không sao nữa”, Di Nguyệt Cung Nữ nói giọng khàn khàn nhưng ánh mắt thì ánh lên vẻ bất cam.

Trước đó khi bao vây Thái Thương Long, cô ta đã lôi kéo rất nhiều người cùng mình tấn công anh ta, nhưng cuối cùng thì vẫn bị thất bại. Thái Thương Long quá mạnh, khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play