“Đúng! Làm trâu làm ngựa! cầu xin anh, Thái thiên kiêu!”

Mọi người nhao nhao cầu xin, điên cuồng dập đầu, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Tuy nhiên… Thái Thương Long vẫn vung tay với khuôn mặt vô cảm.

Roạt!

Roạt!

Roạt…

Đám người Thiên Thược Tông không ai ngoại lệ, toàn bộ đều bị lực kình khủng khiếp của anh ta đánh vỡ vụn, chết thảm!

“Làm trâu làm ngựa ư? Đám vô dụng như các người cũng xứng sao?”

Thái Thương Long lãnh đạm nói.

Vù!

Những người Tử Huyền Thiên trong bóng tối đều thấy ớn lạnh!

Quá tàn bạo!

Quá đáng sợ!

Đây chính là thiên kiêu xếp hạng ba sao?

Cứ như một sát thần!

Tuy nhiên… lúc đám người Tử Huyền Thiên giật mình hoảng sợ, Thái Thương Long đột nhiên hét lớn.

“Sao phải giấu đầu hở đuôi? Cút ra đây hết đi!”

Nghe thấy vậy, người của Tử Huyền Thiên ở trong bóng tối giật mình và tái mặt.

Bị phát hiện rồi sao? Lần này thì xong đời rồi. Đám đông cảm thấy sợ hãi. Lâm Chính thấy vậy bèn bước ra từ sau quan tài.

“Tôi thấy bọn họ trốn kỹ đấy. Anh phát hiện ra bọn tôi bằng cách nào vậy?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

“Rất đơn giản, nếu chỉ dựa vào người của Thiên Thược Tông thì không thể nào có thể mở được mật thất. Lúc mới bước vào tôi phát hiện ra, cánh cửa bằng đồng xanh này nặng vô cùng, bọn họ bị tôi truy sát, sao có thế mở nó ra nhanh như thế được. Vì vậy chắc chắn là đã có người vào đây trước rồi”, Thái Thương Long cười thản nhiên. Anh ta nhìn Lâm Chính với vẻ khó hiểu. Anh ta phát hiện đã từng gặp người này ở đâu đó nhưng nhất thời không nhớ ra.

“Quả không hổ danh là thiên kiêu top 3, khả năng quan sát quả nhiên kinh người”, Lâm Chính gật đầu.

“Không cần phải khen ngợi tôi. Bởi vì lát nũa thôi các người cũng sẽ đi bầu bạn với người của Thiên Thược Tông. Tôi đã nói trước đó rồi, ai dám bước vào thì tôi sẽ giết kẻ đó. Các người khinh thường tôi thì đừng trách tôi nhé”, Thái Thương Long thản nhiên nói. Đôi mắt ánh lên sát ý hừng hực. Anh ta đi về phía đám người của Tử Huyền Thiên.

Người của Tử Huyền Thiên tái mặt. Vệ Tân Kiếm cũng run bắn người. Anh ta trố tròn mắt nhìn Thái Thương Long, không biết nên làm thế nào.

Lâm Chính thì trông vô cùng bình tĩnh: “Muốn đánh thì đánh, nhưng ở đây chẳng duỗi nổi tay chân. Nếu anh đủ gan thì chúng ta ra ngoài đấu”.

Dứt lời, Thái Thương Long chau mày: “Đánh nhau sao? Anh thật sự thú vị đấy? Không phải anh cho rằng đám mèo mả gà đồng như anh thì có thể đỡ được chiêu thức của thiên kiêu tôi đấy chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play