Lâm Chính hơi sửng sốt.

Lăng Kiếm Phi kia… coi trọng anh vậy sao?

“Thần y Lâm, xin cậu hãy lãnh đạo Tử Huyền Thiên chúng tôi!”, Giang Thiên Hưng kêu lên, tâm trạng lại càng kích động hơn.

Nhưng Lâm Chính vẫn lạnh lùng lắc đầu.

“Xin lỗi, tôi không có chút hứng thú gì với Tử Huyền Thiên, cũng không muốn dây dưa với nó. Tôi nghĩ chắc các ông cũng biết trước kia tôi là người của thiên cung Trường Sinh. Tử Huyền Thiên và thiên cung Trường Sinh vốn không đội trời chung, các ông bảo tôi lãnh đạo Tử Huyền Thiên, cho dù các ông đồng ý, nhưng các đệ tử của Tử Huyền Thiên biết chuyện thì sao có thể cam lòng? Sao có thể phục tôi?”, Lâm Chính bình thản nói.

“Việc này…”, Giang Thiên Hưng có chút á khẩu.

Đúng vậy, chỉ có chưởng môn và phó chưởng môn tán thưởng Lâm Chính, các đệ tử bên dưới không biết bản lĩnh của Lâm Chính, sao có thể phục anh chứ?

“Nể tình Tử Huyền Thiên từng giúp tôi, hôm nay tôi không chấp nhặt các ông, các ông đi đi! Còn con trai ông thì sau này trông chừng cẩn thận, nếu còn động đến tôi, tôi sẽ giết không tha!”, Lâm Chính lạnh lùng hừ mũi.

“Vâng! Vâng! Thần y Lâm! Súc sinh, còn không mau cảm ơn thần y Lâm đi?”.

“Cảm ơn thần y Lâm! Cảm ơn thần y Lâm!”.

Giang Tử Ức dập đầu bôm bốp, đến mức rách đầu chảy máu, nhưng không dám than vãn câu nào, cố nặn ra nụ cười nói.

“Cút đi!”.

Lâm Chính ôm Tô Nhu, đang định rời đi.

“Thần y Lâm…”

Giang Thiên Hưng vẫn không cam lòng, không nhịn được gọi một tiếng.

Lâm Chính khựng lại, ngoảnh sang nhìn.

Giang Thiên Hưng há miệng, muốn nói nhưng không biết nói gì cho phải, ông ta chỉ đành nhìn sang đại sư Tây Môn với ánh mắt van nài.

Sao đại sư Tây Môn lại không hiểu ý của ông ta chứ? Đại sư Tây Môn suy nghĩ một lát rồi lập tức ôm quyền nói: “Thần y Lâm, vợ cậu bị kinh hãi ngất xỉu, cần được nghỉ ngơi ngay. Chỗ này đã bị phá hoại, tôi sẽ lập tức sắp xếp phòng cho các cậu. Trời đã tối rồi, các cậu tạm thời ở lại nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai về Giang Thành cũng không muộn”.

Giang Thiên Hưng nghe thấy thế thì vô cùng mừng rỡ, liên tục giơ ngón tay cái với đại sư Tây Môn.

Đúng vậy, cứ giữ chân thần y Lâm lại đã, rồi tùy cơ ứng biến, tiếp tục tìm cơ hội.

Quả nhiên, Lâm Chính nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi của Tô Nhu, gật đầu: “Mau sắp xếp đi!”.

“Vâng”.

Giang Thiên Hưng vội đáp, rồi giục Giang Tử Ức đi chuẩn bị.

Cả sảnh tiệc đã tan hoang, hiển nhiên không thể ở được nữa, thậm chí tầng trên tầng dưới cũng có vết nứt, cần phải sửa chữa, không phù hợp để ở.

Thế nên Lâm Chính và Tô Nhu được đưa đến một khách sạn khác.

Sau khi sắp xếp xong xuôi cho Lâm Chính và Tô Nhu, Giang Thiên Hưng và đại sư Tây Môn lập tức đi xử lý vết thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play